Chương trước
Chương sau
Ở trước mặt Lạc An hiện tại là Hạ Giai đã vì tình yêu của mình mà chết, là Hạ Giai vì cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình mà tự ti suốt ngần ấy năm, và cũng là người mẹ ở giây phút cuối cùng ấy tự trách vì không thể để hai bảo bảo chào đời một cách an toàn. Y rất sợ người khác sẽ khó chịu vì sự tồn tại của bản thân nên khi được Lạc An ngỏ lời kết bạn thì đã rất ngạc nhiên mà ngơ ngẩn nhìn cô.

' cô ấy nguyện ý cùng mình làm bạn sao? '

Hạ Giai suy nghĩ hồi lâu liền quyết định thử vượt qua ranh giới của sự tự ti kia mà hướng Lạc An cười một cái. Lúc này Lạc An mới hiểu ra tại sao người đàn ông hoàn hảo kia lại rung động trước gương mặt này của y, cô ấy thật sự rất đẹp, một nét đẹp riêng biệt nhất mà cô từng thấy. Nó mang phong cách thôn quê nhưng cũng điểm xuyến thêm vài phần quyến rũ của phái nữ. Vốn nguyên chủ Lạc An cũng đã rất xinh đẹp rồi nhưng hiện tại cô còn gặp người xinh đẹp hơn cả ''chính mình'' thì có một chút suy nghĩ riêng...

'' Chúng ta kết bạn rồi nhé "

Lạc An vui vẻ cùng người vừa đi vừa nói, cô thật sự có chút dao động trước sự dịu dàng này mà mong y có thể lại gặp Lưu Hạo một lần nữa, họ không phải là rất xứng đôi sao?

Lạc An nhìn người đi bên cạnh mà trong đầu nhảy số hàng trăm kế hoạch khiến y cùng Lưu Hạo "nối lại tình xưa" mà bày ra vẻ mặt đắc thắng kia.

" Nhà tôi ấy à, có một anh đẹp trai..."

Không nói thì thôi chứ cô một khi đã cất lời thì cảm thấy mình cứ như mấy bà mối đi tìm chồng cho con gái trong làng vậy, nghĩ thế Lạc An liền ngậm miệng quyết định không tiếp tục câu chuyện hàn gắn duyên phận này nữa. Sinh thời cô ghét nhất là những bà mối se duyên này đấy.

" Cô đứng đây nhé tôi lại xem bẫy cá "

Đến đồng thì Lạc An bảo Hạ Giai ở chỗ bóng râm mà chờ cô, cô dặn dò hai câu rồi đi ra chỗ bẫy cá nhìn xem có con nào lọt lưới hay không.

" Lạc An, có cá không? "

Đứng một hồi cũng muốn ham vui mà y liền cất tiếng hỏi, Lạc An lắc lắc một giỏ đầy cá rồi chợt nhận ra Hạ Giai không nhìn thấy nên liền sửa lại cái bẫy, vừa sửa vừa nói với theo y.

"Có nhiều lắm, một lát chúng ta sẽ nướng ăn"

Thấy y nở nụ cười xinh đẹp tựa nàng thơ Lạc An chợt suy nghĩ lại bản thân một chút, cô còn rung động trước một Hạ Giai như thế thì Lưu Hạo cmn sao có thể thoát khỏi lưới tình này của y dược.



" Chúng ta trở về thôi, khéo có người đói đến mốc meo rồi "

__

"Khoảng vài ngày rồi rời đi, ở lại xem xét xem chúng nó có nấp xung quanh đây hay không"

Lúc này Lưu Hạo đang cùng Tống Nhân bàn lại sự việc dạo gần đây một chút rồi họ quyết định sẽ tá túc ở làng này vài hôm để xem xét tình hình.

" Anh không giải thích rõ với cô gái kia sao? Chúng ta cũng đâu phải người xấu "

Tống Nhân khó hiểu việc Lưu ca của hắn không nói rõ với Lạc An việc tại sao hai người bị lạc đến đây mà thể hiện rõ quan điểm muốn khai hết tất cả, hắn thấy Lạc An cũng không phải kẻ có thể gây nguy hiểm gì cho tổ chức nên vô cùng vui vẻ muốn chia sẻ việc bản thân là một trong những người "tuyệt vời" của tổ chức trinh thám nổi tiếng khắp thủ đô kia.

" Bản thân tự mình hành động dẫn đến cả hai đều lạc vô đây mà cậu còn muốn khoe chiến tích à? Có biết xấu hổ hay không?"

Lưu Hạo tức giận lườm hắn một cái rồi làm ra vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, lúc này Tống Nhân mới chịu ngậm miệng. Lưu Ca của hắn thật hung dữ!

" Tôi trở về rồi đây "

Nghe thấy tiếng Lạc An ngoài cửa thì cả hai không hẹn mà cùng đứng dậy ra ngoài, Tống Nhân nhận ra bên cạnh cô là cô gái đêm qua giúp hắn thay nước, tuy y không nhìn thấy nhưng hắn có thể nhận ra sự thành thục của y sau loạt sinh hoạt cá nhân kia.

Hạ Giai không biết gì mà cứ thế được Lạc An đỡ vào ngồi trên bàn trà ở sân, cô định nhờ hai lão nam nhân đang đứng như trời trồng ở cửa phòng trông giùm cô bé nhỏ này thì thấy Lưu Hạo dùng vẻ mặt nhìn người chết đối với cô như muốn nói "đừng sai bảo tôi", Lạc An cũng không dám đụng đến vị đang mang hào quang nhân vật chính này liền chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.

" Tống Nhân, anh giúp tôi cùng cô ấy trò chuyện đi tôi phải đi nấu cơm "

" Tới đây "



Tống Nhân tất nhiên là thập phần vui vẻ rồi, dù sao thì hắn cũng là một nhan cẩu chính hiệu, mà tình cờ Hạ Giai lại xinh đẹp như vậy.

Lúc này Lạc An nhìn thấy gương mặt vô cảm kia của Lưu Hạo mà khó hiểu nhìn lại hai lần, trong truyện không phải nói anh vừa gặp đã mê mẩn nhan sắc kia của Hạ Giai hay sao? Y đã đứng trước mặt anh ta rồi mà cô còn chưa thấy được chút tình ý nào giữa họ là sao...

"Tôi...đi kiếm quần áo cho anh tắm"

Nói rồi Lạc An rời đi vào nhà, dựa vào ký ức mà lục tìm trong tủ đồ ba mẹ của nguyên chủ lấy ra bộ đồ của ba cô. Cũng là vừa người anh vì ba cô là một người cao ráo và cũng rất tuấn tú.

" Chỉ có đồ của ba tôi thôi, ông ấy...mất rồi nên nếu anh cảm thấy không thể mặc thì tôi sẽ sang mượn của chú Hai "

Nhìn nhìn bộ đồ hai lần liền cầm lấy để lại một câu rồi quay lưng đi tìm nhà tắm.

" Có thể "

Ừ thì cũng là một câu...

" Tôi sẽ nấu canh chua cùng nướng cá, anh tắm xong giúp tôi nhóm lửa một chút"

Lúc này Lạc An mới nhớ ra liền nói với theo, cô muốn anh cùng Hạ Giai gần gũi nhau một chút.

Lưu Hạo đang đi thì bị gọi lại, anh không tình nguyện quay đầu lườm cô một cái rồi lại đi tiếp như kiểu người Lạc An vừa nói chuyện không phải anh vậy. Điều đó khiến Lạc An thật muốn đánh người!

" Cô cùng Tống Nhân cũng biết nhau rồi, hai người cứ tự nhiên đi lão nương đi làm đầy tớ của bếp lửa đây "

Không để ý cái tên đại nam chủ kia nữa, Lạc An vào bếp chuẩn bị nấu nướng. Lúc trước vì nhà có cô chị chuyên bận bịu chuyện chạy bản thảo nên cô luôn là người phải vào bếp nấu ăn cho cả nhà, Lạc An cũng đam mê với những thứ ngon vật lạ nên cô học rất nghiêm túc tại các buổi học nấu ăn mà mẹ cô đăng ký.

' Tôi tuyệt đối đem hai người lại một lần nữa nói chuyện yêu đương '
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.