Chương 58:
Giọng của Tần Dĩ Hằng rất nhẹ cũng rất trầm, nhưng vẫn đủ làm Sở Nghĩa khiếp sợ, cũng không có dám ngẩng đầu xác nhận trước tiên, cho nên dần dần, hắn bắt đầu hoài nghi vừa rồi có phải ảo giác của mình hay không.
Bảo bối?
Đây là xuất ra từ đâu trên pháp tắc của một thân sĩ?
Sở Nghĩa không ngẩng đầu chỉ khẽ giương mắt, trộm liếc mắt thật mau một cái, phát hiện Tần Dĩ Hằng đã bắt đầu ăn canh.
Hắn cũng đành phải tiếp tục ăn canh.
Lại lần nữa ngẩng đầu, Sở Nghĩa uống xong canh rồi.
Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Thế nào?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Uống rất ngon."
Tần Dĩ Hằng cười cười với hắn.
Hai người không nói chuyện nữa, Sở Nghĩa quay đầu bắt đầu thưởng thức đài suối phun bên ngoài, mà Tần Dĩ Hằng tiếp tục ăn canh.
Cũng lâm vào trầm tư.
Hắn không nghĩ tới chính mình khi nói bảo bối, sẽ khó chịu cũng làm hắn khó có thể tiếp thu như vậy, hoàn toàn không phải tưởng tượng như vậy.
Một bên uống canh, Tần Dĩ Hằng một bên nhớ lại Chu Trạch ngày đó.
Chu Trạch vì sao có thể tự nhiên mà nói ra hai chữ bảo bối như vậy?
Mà hắn lại không thể?
Tần Dĩ Hằng bắt đầu hối hận, hắn cảm thấy mình hẳn là nên lén luyện một chút, hắn chưa bao giờ đánh không chuẩn bị chiến, huống chi hiện giờ đối tượng là Sở Nghĩa.
Quá qua loa.
Hơn nữa Sở Nghĩa đáp lại việc đó với hắn cũng không tốt.
Mặt không đỏ, lỗ tai cũng không đỏ.
Cơ bản không phản ứng.
Tần Dĩ Hằng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-lien-cung-binh-dam-chua-ket-hon-roi/439813/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.