Tôi đau lòng giận dữ trừng mắt Tần Chinh.
“Em béo thành ra thế này đều là tại anh!”
Tần Chinh nhận sai: “Đều là anh sai.”
“Anh chẳng có chút khái niệm nào về phát triển à, chẳng lẽ không biết em sẽ béo lên à?”
Tần Chinh tiếp tục nhận sai: “Cũng là anh sai.”
“Vậy anh nói xem nên làm gì bây giờ?”
Tần Chinh rất nhanh đã nghĩ ra cách giải quyết, chúng tôi xuống trung tâm thương mại ăn trưa xong lại đi dạo tiệm trang sức, mua một chiếc vòng cổ, xâu nhẫn vào vòng cổ rồi đeo lên.
Tôi đau lòng ủ rũ bước ra khỏi tiệm trang sức. "Em béo lắm rồi ư?"
“Không đâu, ôm càng vừa tay.”
“Anh vừa mới bảo em béo.”
“Lúc nào?”
“Lúc đeo nhẫn cho em!”
Tần Chinh nghiêm mặt lại: “Em nghe nhầm rồi, tuyệt đối nghe nhầm.”
Tôi nghi hoặc nhìn anh: “Thật sao?”
Anh gật đầu chắc chắn, “Tin anh.”
Sau khi đi dạo qua các cửa hàng một vòng; Tần Chinh lại đưa tôi vào văn phòng anh nghỉ trưa một lát. Giường trong phòng nghỉ là giường đôi, có thể thấy anh có mưu mô dự tính tà ác cỡ nào. Trước mặt người ta thì ra vẻ đạo mạo, sau lưng thì ... Thôi đi, người nhà chúng tôi, không thuận theo thì mắng.
Anh ôm tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi hỏi anh: “Công ty rốt cuộc là làm gì a?”
Anh nói: “Hợp tác với ngân hàng XX, thực hiện các nghiệp vụ tài chính cho những người đi vay ở ngân hàng XX bao gồm nhưng không giới hạn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-hoa-lon-roi/3186108/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.