Còn lại mấy ngày, chúng tôi vội giải quyết những chuyện còn tồn đọng.
Thẩm Phong gọi điện tới mắng tôi: “Chu Tiểu Kỳ, con ngốc này!”
Tôi giơ điện thoại ra xa, ngân dài giọng hỏi: “Làm sao …”
Nó thở hổn hển mấy hơi, sau đó hỏi: “Mày bao giờ thì mở tiệc cưới ..."
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, lại đi ra ban công vài bước. “Tao vẫn còn phân vân … Tần Chinh vẫn chưa cầu hôn tao nữa.”
“Là từ lần trước cầu hôn bị Cố Thiệu quấy rối, mày không đồng ý cho tới giờ cậu ta vẫn chưa cầu hôn lại ư?"
Tôi nghĩ đến lần nói chuyện trong phòng bếp lúc trước, “Chắc cũng coi là có, nhưng mà không có thành ý, quá là uyển chuyển.”
“Kết hôn là việc cả đời, cầu hôn cũng thế. Lần này giải quyết chuyện Bạch Vi cũng coi như cậu ta dứt khoát, sạch sẽ, có điều cậu ta vẫn cần được thử thách dài dài..."
Tôi ngắt lời nó, vuốt cằm nói: “Tao vẫn cảm thấy, anh ấy muốn cho tao một niềm vui bất ngờ.”
Thẩm Phong nghi hoặc nói: "Dựa vào cái tư duy của sinh viên tự nhiên như cậu ta, hiểu được cái gọi là lãng mạn, cái gọi là niềm vui bất ngờ ư? Chắc không phải là cầm một xấp tiền hay là sổ tiết kiệm đi cầu hôn với mày chứ.”
Tôi nói: “Ngay cả đứa học xã hội tiêu chuẩn như mày cũng hiểu được cái gọi là tư duy, chắc là anh ấy cũng biết được cái gọi là niềm vui bất ngờ đi."
Thẩm Phong quả quyết nói: “Cút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-hoa-lon-roi/3186105/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.