Nghe anh hỏi như vậy, thật ra tôi thấy rất xót xa, tim nhói một cái.
Tôi hỏi anh. “Tần Chinh, anh đang ghen sao?”
Vẫn như trước, qua ba giây anh mới trả lời: “Phải"
Tôi nói: “Cố Thiệu là một người bạn rất quan trọng của em, ba anh ấy với ba em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh ấy cũng chăm sóc em như anh cả vậy. Lúc em 8 tuổi đã biết anh ấy, lúc đó em vừa học lớp 2, thành tích không tốt, ba em để anh ấy tới kèm em học. Bọn em cùng học trong một trường tiểu học, cùng đi học, cùng tan lớp, anh ấy hay tới nhà em, rất thân thiết với mọi người trong nhà, em cũng coi anh ấy như người một nhà. Lúc em lên lớp 11, anh ấy ra nước ngoài, sau chúng em cũng ít liên lạc, thỉnh thoảng anh ấy gửi bưu thiếp về cho em, năm trước mới về nước. Chu Duy Cẩn cố ý lừa anh trong điện thoại, Cố Thiệu không nói là muốn lấy em." Tôi dừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng không phải là em không có ai để ý.”
Tôi cảm thấy mình có thể đỗ đại học X, công của Cố Thiệu không hề nhỏ. Học trò tư chất ngu dốt như tôi, anh không nề hà vẫn giải thích, phân tích ví dụ mẫu cho tôi nghe đi nghe lại, tuy vậy thành tích của tôi cũng chả tốt lên tí nào, khiến mẹ tôi suốt ngày đấm ngực dậm chân thở ngắn than dài, làm anh cũng phải nghi ngờ trình độ giảng bài của mình, thậm chí định bỏ cả ý định tốt đẹp là làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-hoa-lon-roi/3186081/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.