Câu hỏi này thật lại làm khó tôi.
“Không rõ a … Có điều vẻ mặt bác trai bác gái có vẻ là lạ. Tần Chinh, anh cũng không nói cho em biết quan hệ giữa anh và Vệ Dực cũng không phải bình thường nhá!” Tôi nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của ba người, thấp thỏm hỏi một câu, “Nhà anh nợ tiền nhà cậu ta sao?”
Trong đầu tôi nghĩ, chắc là ba Tần mua lục hợp thái (*),tìm tới nhà Vệ Dực vay nặng lãi một khoản tiền lớn, kết quả là bị Vệ Dực tìm tới cửa, cho nên vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nụ cười của mẹ Tần cứng ngắc ... Như vậy hình như cũng tìm được lý do cho việc Tần Chinh cố gắng kiếm tiền , lại còn quan hệ không tốt giữa Tần Chinh và Vệ Dực, với cả nguyên nhân tại sao Tần Chinh không muốn tôi và Vệ Dực quá thân thiết …
(*) một hình thức cờ bạc.
Tần Chinh im lặng một lát, khẽ thở dài, “Tiểu Kỳ, đừng suy nghĩ lung tung nhiều như thế, chuyện này không liên quan tới em, cứ chịu khó ở nhà đi, anh sắp về rồi.”
Tôi rầu rĩ đáp lời: “Uhm”
“Còn nữa, nhớ kỹ, không được qua lại với Vệ Dực!” Giọng Tần Chinh nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi phải thể hiện thái độ quyết tâm vững chí, còn nghiêm túc hơn cả khi tuyên thệ gia nhập đội thiếu niên tiền phong nữa.
Có điều nói đi thì cũng nói lại, tôi với Vệ Dực không thân, qua lại với cậu ta làm cái gì? Lần trước, trên xe cậu ta nói mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-hoa-lon-roi/3186066/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.