🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tối quá! Bóng tối bao phủ Thẩm Miên.
Thẩm Miên ngất xỉu, mở mắt ra chỉ nhìn thấy màu đen, hai mắt chuyển động bốn phía nhưng căn bản nàng không thấy bất cứ thứ gì.
Nàng mù sao?
Thẩm Miên cho rằng bản thân nằm trên giường bệnh, không dám lộn xộn, lên tiếng gọi: “Anh?”
“Chị Kiều Ngữ?”
“Ba? Mẹ? Dì Vương?”
Đợi một hồi không đáp lại, Thẩm Miên ý thức mình không phải nằm trên giường, mà là mặt đất cứng rắn lạnh lẽo.
Thẩm Miên giơ tay sờ sờ đôi mắt, phát hiện không có quấn băng vải. Xác định hai mắt không sao, tay Thẩm Miên chống mặt đất chậm rãi bò lên. Nếu không phải mắt có vấn đề, vì cái gì chung quanh tối như vậy?
Thẩm Miên đứng tại chỗ gọi vài tiếng, nhưng cuối cùng phản hồi nàng chỉ có tiếng vọng của bản thân. Từng tiếng vọng truyền vào tai, lòng Thẩm Miên sợ hãi. Căn bản nàng không biết xảy ra chuyện gì, không biết bản thân đang ở chỗ nào, cũng không biết tại sao bản thân lại có mặt ở đây.
Chẳng lẽ… Bị bắt cóc?
Thẩm Miên cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể Lục gia biết nàng âm thầm xuống tay hủy diệt Lục Cảnh Thần, cho người bắt nàng.
Ý nghĩ ngày càng nhiều, cuối cùng Thẩm Miên còn thấy kết cục thê thảm của bản thân.
Nghĩ đến đây, Thẩm Miên quyết định không thể chờ chết, phải tranh thủ chạy đi tìm người cầu cứu trước khi bọn bắt cóc quay lại.
Bởi vì không thấy rõ bốn phía, Thẩm Miên quyết định tiến về phía trước. Hít sâu một hơi, Thẩm Miên nâng hai tay sờ soạn bước tới.
Thẩm Miên cau mày, chậm rãi hoạt động, nhưng mới bước một bước chung quanh liền sáng lên, kim quang lóe bốn phía, ánh sáng xua tan đen tối.
Thẩm Miên thấy bản thân không phải ở tầng hầm như trong tưởng tượng liền sững sờ tại chỗ.
Nhưng rất mau hồi thần, thay đổi trước mắt? xuất phát từ tâm Thẩm Miên kinh ngạc cảm thán, ngừng thở lẳng lặng xem xét cảnh tượng khiến người chấn cảm nhân tâm.
Theo ánh sáng càng ngày càng rõ, nhưng khi Thẩm Miên đến gần thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Phía trước là một cái động!
Đồ vật bên trong lấp lóe hấp dẫn Thẩm Miên, theo bản năng nâng tay lên, giơ ngón tay chọc chọc tới.
Điểm sáng giống như đụng phải gì đó, chậm rãi mở rộng, mọi thứ kéo căng, đồ vật mới vừa chớp động cũng hiện rõ ràng trước mắt Thẩm Miên.
Giống trên màn hình TV chia thành nhiều khung hình, mỗi một khung hiện lên hình ảnh không giống nhau.
Như đang được xem phim trên màn hình rộng, sau khi ánh sáng biến mất, bốn phía vang lên tiếng ai đó đang nói chuyện.
“Mình xuyên thư? Xuyên thành nữ phụ ác độc? Hơn nữa ngày mai còn bị nữ chủ giết? Phi! Tin này có đáng tin hay không?”
“Đây là chỗ nào? Không phải mình chết rồi sao? Mình trọng sinh? Nếu ông trời thành toàn cho mình cơ hội sống lại lần nữa, như vậy… Tất cả hãy chờ xem.”
“Xin chào ký chủ, đánh số 0212 vì cô phục vụ… Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ được sống lại lần nữa.”
“.…….”
Đây là cái gì?
Thẩm Miên đứng tại chỗ kèm theo mỗi âm thanh là những người khác nhau, những hình ảnh không đồng nhất, nàng ngây ngốc vì mọi thứ trước mắt.
Nàng ngất đi do khí huyết công tâm, vậy sao lại tới chỗ này?
Đứng thêm vài phút, Thẩm Miên biết rõ trước mắt là sao, nhanh chóng cất bước tiếp tục đi tới. Suốt quãng đường, bốn phía đều hiện ra hình ảnh, nghe mọi người trong đó nói chuyện, giữa mơ hồ hiểu được sự tình.
Không biết đi bao lâu, Thẩm Miên thấy ánh sáng chung quanh thay đổi, nó lan tỏa, là ngân quang.
Thẩm Miên dừng bước, chần chờ vài giây mới bước qua. Thời điểm nàng đến gần, ngân quang mở rộng, nàng dừng lại khi đọc được văn bản phía trước.
Gần như cùng lúc, rốt cuộc Thẩm Miên đã biết nàng đang ở chỗ nào, cũng biết tại sao bị đưa đến nơi này.
Đây là thời không phiến diện.
Quan điểm đó là mỗi cuốn tiểu thuyết đều được hình thành độc lập, người có thể nhìn được, nghe được là vai chính trong đó.
Sở dĩ Thẩm Miên tới đây là vì trong mỗi cuốn tiểu thuyết sẽ có nhân tố không xác định được sinh ra, còn nàng chính là nhân tố không xác định đó, người phá hủy cốt truyện nguyên bản.
Thẩm Miên bị vây ở chỗ này, cho đến khi ký ức biến mất, nguyên tác sẽ khôi phục bình thường.
“Cho nên mình… Phải chết?” Thẩm Miên đọc xong quy tắc thì lẩm bẩm nói.
Theo sau, Thẩm Miên phát ra tiếng cười nhạo.
Chết thì chết thôi, nhưng hiện tại nàng không muốn chết.
Vì… Nàng có Tạ Kiều Ngữ.
Văn bản biến mất sau khi Thẩm Miên đọc xong, nàng đành quay đầu nhìn bốn phía, xem được mặt xấu và tốt trong những quyển tiểu thuyết khác.
Thẩm Miên thấy được nhiều người có tính cách khác biệt, các nàng hoặc là đáng yêu nhuyễn manh, hoặc là ngự tỷ nóng bỏng; không thì cứng cỏi bất khuất; hoặc yếu đuối vô năng…
Nhưng những người này không tác động đến cảm xúc của Thẩm Miên. Còn gì khổ sở hơn khi bản thân chuẩn bị tiêu diệt?
Đến khi Thẩm Miên nhìn thấy chính mình, còn có… Tạ Kiều Ngữ.
Thấy Tạ Kiều Ngữ, tâm Thẩm Miên không hề gợn sóng rốt cuộc cũng có phản ứng, toàn bộ tầm mắt đều dừng trên người Tạ Kiều Ngữ.
Chẳng qua nhìn nhìn, Thẩm Miên liền phát hiện có gì đó không thích hợp.
Thẩm Miên xác định và khẳng định, những gì nàng đang thấy không phải hình ảnh trong nguyên tác, cũng không phải chuyện xảy ra sau khi nàng trọng sinh. Mà là những chuyện Thẩm Miên chưa bao giờ biết, không có ký ức nào về nó.
Bởi vì hình ảnh đó là Tạ Kiều Ngữ không ở cùng Lục Cảnh Thần, hoặc yêu đương với nàng, mà luôn tạo cơ hội để cô ngẫu nhiên gặp được ‘Nàng’, tạo cơ hội xong cũng không làm gì khác, đã vậy cô còn dạy dỗ ‘Nàng’ gia đình quan trọng thế nào, Lục Cảnh Thần xấu xa thế nào…
Hình ảnh ‘Nàng’ nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ không đáng yêu, ngược lại có chút ngạo mạn tùy hứng.
Không thích hợp, rất không thích hợp.
Ngẫu nhiên được dạy dỗ? Ngạo mạn?
Thẩm Miên ngưng mắt tập trung xem xét, nhìn ảnh hai người không kiên nhẫn trò chuyện với nhau, cuối cùng cũng biết không thích hợp chỗ nào!
Hình ảnh là Tạ Kiều Ngữ khi làm gia sư, mà hình ảnh ‘Nàng’ là Thẩm Miên ở kiếp trước ngạo mạn tùy hứng không hiểu chuyện!
Thẩm Miên mở lớn hai mắt, trong lòng: Hai người xảy ra chuyện gì? Có ai nói cho nàng biết hay không?
Có người nghe Thẩm Miên gọi lớn, giây tiếp theo, âm thanh vang lên giữa không gian hư vô mờ mịt: “Thời gian trước tiểu thư đã từng đến nơi này.”
Thẩm Miên hoảng sợ vì âm thanh đột ngột vang lên, nhìn trái phải sau đó nhướng mày hỏi: “Ai?”
“Người quản lý trong phiến diện.”
Thái độ Thẩm Miên thay đổi trong tức khắc: “Xin chào, ngươi vừa nói câu đó có ý gì?”
Âm thanh quản lý Giả vang lên bốn phía: “Khoảng thời gian trước tôi phát hiện quyển <> xảy ra vấn đề, tiểu thư và người trong thế giới thư đều tự mình có ý thức, tôi cảm thấy rất tò mò, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
“Tôi theo dõi mọi chuyện xảy ra, gần đây mới xuất hiện cơ hội, nữ chủ Tạ Kiều Ngữ bị tôi đưa tới nơi này. Tôi cho nữ chủ xem nguyên tác <>, để nữ chủ biết mình là nữ chủ trong tiểu thuyết ngôn tình.”
“Chờ Tạ Kiều Ngữ xem xong, tôi lại đưa nữ chủ trở về với nguyên tác.>>
Quản lý Giả dừng một chút: “Tôi cho rằng nữ chủ sẽ làm theo nguyên tác vốn có, nhưng không ngờ, tình yêu nữ chủ dành cho cô mãnh liệt ngoài dự kiến của tôi, nữ chủ tự cho là đúng, vi phạm mệnh lệnh của tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Thiếu chút nữa nữ chủ thay đổi nguyên tác trong suy nghĩ của cô, tôi nhanh tay đưa nữ chủ trở về.”
Quản lý Giả bất đắc dĩ nói: “Tuy có chỗ ngoài ý muốn, nhưng cũng may tôi thanh trừ nguyên tác trong trí nhớ của cô, để nữ chủ có thể trở lại là nữ chủ, có thể tiếp tục hoàn thành chuyện xưa.”
Nghe quản lý Giả nói xong, đột nhiên Thẩm Miên suy nghĩ cẩn thận một vấn đề: “Đã có nguyên tác thế giới, tại sao tôi xuất hiện ở chỗ này?”
Đây không phải chỗ tiêu diệt nhân tố phát sinh sao? Trừ bỏ thế giới của nàng, theo lời quản lý Giả, nơi này còn có một nguyên tác thế giới chân chính.
Một khi như vậy, vì cái gì nàng phải ở chỗ này?
Qua hồi lâu, âm thanh quản lý Giả mới chậm rãi vang lên: “Vì tôi nhàm chán, muốn cùng cô tâm sự.”
Thẩm Miên:???
Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa?
Đọc được ý nghĩ trong lòng Thẩm Miên, quản lý Giả cười khẽ một tiếng, nói: “Cho cô xem thứ này.”
Dứt lời, trước mặt Thẩm Miên xuất hiện luồng ánh sáng màu hồng. Hình ảnh bày ra, xuyên qua ánh mặt trời có bóng người tóc hơi thưa thớt, ngồi trước máy tính, tay gõ bàn phím liên tục.
Tiếng bàn phím thanh thúy làm Thẩm Miên không khỏi ghé mắt. Nhìn vào màn hình, thấy vài đoạn văn tự:
[ Phiên ngoại 1 chưa được công bố: Gần đây, các thương nghiệp ở Thanh thị biến động không ngừng. Lục Cảnh Thần - tập đoàn Lục thị vào ngục sau khi kết hôn với bạn gái không lâu.
Hắn bị bắt vì tội tham ô, nhận hối lộ, nhưng việc đơn giản như vậy sao?
Là Tạ Kiều Ngữ báo án bắt Lục Cảnh Thần.
Trong mắt Tạ Kiều Ngữ, Lục Cảnh Thần tượng trưng cho ánh sáng và tương lai, là thái dương, là mưa xuân.
Sau khi kết hôn, Tạ Kiều Ngữ vào nhà đột nhiên phát hiện chứng cứ Lục Cảnh Thần giết người. Hơn nữa người bị hại không chỉ có một.
Trong đó có một người Tạ Kiều Ngữ nhớ rất rõ, nàng là người yêu Lục Cảnh Thần tha thiết. Có bao nhiêu tình yêu? Lục Cảnh Thần bị thương, nàng lo lắng, chất vấn cô sao không bảo vệ Lục Cảnh Thần, nàng ở bệnh viện khóc lóc đánh cô một tát tai.
Chính cái tát đó làm Tạ Kiều Ngữ nhớ kỹ nàng.
Nàng tên Thẩm Miên.
Thời gian sau, Tạ Kiều Ngữ không còn gặp nàng. Sau này, nghe tin nàng vào tù.
… Lúc này Tạ Kiều Ngữ nhớ lại cảnh tượng nàng tát tai mình, nghĩ đến ánh mắt âm trầm của Lục Cảnh Thần khi biết chuyện, đột nhiên minh bạch chính cô là người hại chết nàng.
“Nếu có kiếp sau…” Tạ Kiều Ngữ nhìn không trung xanh thẳm lẩm bẩm: “Hy vọng nàng có thể yêu một người tốt..”
- ----
Tác giả có chuyện nói: Xin chào nhóm tiểu thiên sứ ~ Bản nhân là công dân tuân kỷ thủ pháp, nghĩ tới nghĩ lui, đối với chuyện xấu mà nam chủ làm nên viết một phiên ngoại nhỏ. Trước đó có đọc gia nhắn đau lòng cho Thẩm gia, nên sẽ nhắc tới người Thẩm gia một chút… ]
Hình ảnh biến mất, Thẩm Miên ngơ ngẩn hỏi: “… Đây là?”
Quản lý Giả nói: “Đây là tác giả của quyển tiểu thuyết.”
“Sở dĩ cô thay đổi nguyên tác mà vẫn có thể tồn tại là vì phiên ngoại phía sau, hắn viết về toàn người Thẩm gia.”
“Trong phiên ngoại, cô là nhân vật chính.”
“Cho nên cô có ý thức, vẫn tiếp tục tồn tại.”
Thẩm Miên chậm rãi thả lỏng hai tay đang nắm chặt.
Ngoại trừ hận Lục Cảnh Thần, đáy lòng Thẩm Miên vẫn luôn nghĩ làm thế nào trả thù tác giả viết ra nàng.
Mà phương pháp Thẩm Miên trả thù chính là… Thay đổi tình tiết tiểu thuyết.
Nàng đã làm được. Mà bản thân tác giả cũng làm như thế.
Đọc những đoạn văn tiếp theo, Thẩm Miên liền biết những phiên ngoại chưa được công bố, sớm muộn cũng có một ngày được công bố ra ngoài.
Khúc mắc tích tụ nơi đáy lòng hoàn toàn biến mất, Thẩm Miên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, mặt không tự giác hiện lên ý cười.
Thẩm Miên biết, quản lý Giả nói với nàng những lời này, còn cho nàng xem nội dung phiên ngoại, không phải hắn thật sự nhàm chán mà chắc chắn có gì đó cần nàng.
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn về hướng nào đó, hỏi: “Cho nên quản lý Giả, yêu cầu tôi làm gì?”
Âm thanh quản lý Giả vang lên, ngữ khí có chút xấu hổ: “… Muốn cô giúp tôi một việc.”
Thẩm Miên ừ một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Là thế này, mỗi một cuốn tiểu thuyết đều có một quan điểm, đương nhiên nếu có phiên ngoại cho vai phụ thì quan điểm trong nguyên tắc sẽ có thêm một quan điểm nhỏ.”
“Tôi tìm cô là muốn khi trở về cô giúp tôi tiếp tục cốt truyện.”
“Là ý gì? Không phải ngươi nói sẽ xóa sạch ký ức của tôi trong nguyên tác sao?”
“Đúng thật không sai nhưng có sai lầm nhỏ ở đây.” Quản lý Giả nói: “Do tôi mới nhận chức, học nghệ chưa tinh nên không hoàn toàn xóa sạch ký ức của cô.”
Trong lòng Thẩm Miên khinh bỉ: Cho nên vô duyên vô cớ để chị Kiều Ngữ tiến vào nguyên tác, muốn tự mình tìm phiền toái sao?
“Bởi vì hai người yêu nhau làm mọi người trong thế giới tự mình có ý thức, tôi rất tò mò về chuyện này, còn nữa tôi muốn biết nữ chủ yêu cô bao nhiêu…”
Hai tay Thẩm Miên khoanh tay trước ngực: “Hừ, tình cảm giữa tôi và chị Kiều Ngữ rất kiên cố, không gì phá nổi!”
Quản lý Giả: “Thẩm Miên, giúp tôi duy trì nguyên tác cốt truyện, tôi đưa cô trở về.”
Thẩm Miên ách một tiếng: “Nhưng nếu tôi giúp ngươi tiếp tục cốt truyện, vậy chẳng phải… Tôi tự giết mình?”
Thẩm Miên nhớ tới kết cục của mình trong nguyên tác, ngay sau đó nghĩ đến một việc, hỏi: “Xin hỏi một chút, nếu về nguyên tác, dựa theo cốt truyện tôi sẽ chết, vậy tôi còn có thể trọng sinh không? Sau khi trọng sinh tôi và Tạ Kiều Ngữ có thể yêu nhau không? Nếu sau đó bị phát hiện… Ngươi không cảm thấy tôi lâm vào cái chết tuần hoàn sao?”
Quản lý Giả trầm mặc một giây rồi nói: “Cô là ngoại lệ. Sau này sẽ không có chuyện thế này xảy ra.”
Ngoại lệ?
Vì được trở về bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên không từ chối, đành phải nói: “Tôi có thể giúp một tay, bất quá khi nào thì đưa tôi trở lại?”
Quản lý Giả: “Đi sẽ biết.”
Thẩm Miên vừa định nói cầu xin người khác phải có thái độ thành khẩn, đột nhiên trước mặt xuất hiện ánh sáng chói mắt, nàng nhanh chóng mất đi tri giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.