Nhưng Thẩm Miên hoạt động chưa được mười centimet thì tên đại ca đã phát hiện động tác nhỏ của nàng. Hắn nhấc chân đá liên tiếp vào bụng nàng, tức giận hỏi: “Cô muốn đi chỗ nào?”
Tức khắc cả người Thẩm Miên cứng đờ, ho mấy tiếng, ngẩng đầu cười mỉa: “Tôi, tôi ngồi một tư thế quá lâu, cả người cứng hết chỉ muốn hoạt động một chút.”
Đại ca vừa nghe, sờ sờ cằm đôi mắt tỏa sáng nói: “Vừa lúc tôi sẽ giúp cô làm ấm người.”
Thẩm Miên hít sâu một hơi, mắt nhìn trái nhìn phải, muốn chạy tìm vũ khí phòng thân. Tiếp theo nàng cố định một nơi nào đó trong kho hàng.
“Chúng ta qua bên kia thế nào?” Thẩm Miên cười một chút, ngón tay chỉ phương hướng xa xa: “Ánh sáng bên kia đầy đủ, càng có cảm giác, anh cảm thấy sao?”
Tên đại ca nhìn theo tay Thẩm Miên, phía bên kia chỉ có một ánh đèn vàng, chợt lóe chợt tắt, nơi đó lúc sáng lúc tối. Hắn nhìn Thẩm Miên cười hắc hắc: “Khá biết điều.” Nói xong nhanh chóng kéo Thẩm Miên đi.
Vì thời gian ngồi dưới đất quá lâu nên khi Thẩm Miên đứng lên cả người có chút lảo đảo. Lúc di chuyển, nàng tranh thủ nhìn khắp nơi chú ý hoàn cảnh. Hình như đã lâu không ai đến kho hàng này, xung quanh chất đầy kệ hàng cùng thùng plastic, mà chỗ Thẩm Miên chỉ là nơi đặt hai kệ hàng song song.
Đại ca đứng trước hàng kệ, buông Thẩm Miên ra, tay ôm ngực: “Biết điều thì tự mình cởi quần áo đi.” Nói xong thẳng lăng lăng nhìn nàng.
Thẩm Miên hít sâu chần chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-duoi-toi-nu-chu/915368/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.