Chương trước
Chương sau
"Thêm. . . . . . Một ly!" Nằm ở bên quầy bar, cô gái say đến mơ hồ giơ cánh tay mềm mại trắng mịn đưa ly rượu rỗng về phía nhân viên tiếp tân, còn nấc lên vài cái.
Thấy nhân viên tiếp tân chậm chạp không có phản ứng, cô vốn có bản tính hiền lành, dịu dàng nhưng giờ đây cũng tức giận mắng anh ta: "Ghét! Đáng ghét chết đi!"
Người đứng quầy nhìn Doãn Thần Lam đã say khướt, không thêm rượu như cô mong muốn . Hắn coi như không thấy gì, chỉ lấy lại ly rượu, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư, cô đã say!”
Say? Bên môi Doãn Thần Lam vang lên nụ cười, tiếng vừa ra cũng là tiếng khóc, "Tôi muốn say . . . . . . Như vậy mới tốt!" Cô đưa tay ra, muốn cướp trở về ly rượu của mình:"Trả ly rượu cho tôi!"
"Cô đã say!" Người đứng quầy chẳng nói thêm gì chỉ lặp lại câu nói kia, không thèm để ý tới tâm tình của cô.
Ở trong này làm việc đã được năm năm, khách hàng say đến khóc lóc không biết trời đất gì hắn không biết đã gặp qua bao nhiêu lần. Đối với hắn mà nói, đây chỉ một phần nhỏ của cuộc sống mà thôi, không có gì đáng để ý.
Nếu hắn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của khách hàng thì sợ rằng người điên trước chính là hắn, người nhảy lầu trước cũng là hắn nốt.
Cho nên, hắn đối với Doãn Thần Lam đang say khướt có chút thờ ơ.
"Tôi không say. . . . .!" Liền đó, trước mặt nhân viên đó, Doãn Thần Lam lười biếng, buồn bã gục xuống bàn tự lẩm bẩm.
"Say không phải đều là bất tỉnh nhân sự sao? Tại sao tôi còn có thể nói chuyện . . . . . . Cùng tôi nói chuyện đi, Ok! Sao anh lại lạnh lùng vậy? !. Chẳng lẽ anh không biết trong cái thế giới này, giữa người với người đã quá lạnh lùng rồi! Chúng ta cần một chút. . . . . . một chút ấm áp! Chúng ta cần phải thành tâm đối đãi nhau, anh có biết cái gì là chân thành không? Chân thành là được. . . . . ."
"Cô gái, tôi hiểu chân thành. Hơn nữa tôi cũng hiểu chân thành phải là, uống rượu xong phải trả tiền đàng hoàng cho tôi." Nhân viên đó tiếp tục lạnh lùng, vô tình tới cùng.
"Nếu như cô bất tỉnh nhân sự thật sự thì trả tiền thế nào?" Nhân viên tiếp tân lạnh lùng đưa hóa đơn tới, "Xin cô thể hiện chân thành của mình, trước tiên xin thanh toán số tiền này đã rồi ngủ tiếp!"
"Chết vì tiền!" Doãn Thần Lam nghe được chữ "tiền", lại không nhịn được gào lên "Anh có tin không, hôm nay thiếu chút nữa tôi đã được rất nhiều tiền, rất nhiều tiền ! Nhiều đến mức có thể mua quán rượu này của anh. Nhưng tôi không lấy, bởi vì, bởi vì đó là phí của tôi. . . . . chia. . . . . . Tay. . . . . . Phí, ô. . . . . ."
Nói nói, nhịn không được, cô lại bật khóc.
"Dù sao tôi cũng bị vứt rồi, sao tôi lại không cầm gì đây? Anh nói, tôi có phải là ngu dốt lắm không?”
"Tiểu thư, tôi có thể hiểu hôm nay cô thiếu chút nữa có rất nhiều tiền, nhưng bây giờ mời cô trả hết chỗ tiền lẻ này, bởi vì, chúng tôi sắp đóng cửa rồi!”
Thật là người không có trái tim! Doãn Thần Lam trong lòng thầm oán trách, mắt say lờ đờ cầm hóa đơn đưa đến trước mắt xem.
Nhưng cồn rượu làm cô nhìn không rõ lắm, cô vụng về rút thẻ tín dụng từ trong ví ra: "Được rồi. Đồ vô tình!" Doãn Thần Lam không quên làm một cái mặt quỷ với anh ta.
Một phút sau, anh ta mặt không thay đổi từ quầy đi tới, đem thẻ tín dụng đưa trả lại cho cô: "Rất xin lỗi, thẻ này đã hết! Xin hỏi cô có còn cái thẻ nào khác không”
"Hết tiền?" Sự đả kích này khiến Doãn Thần Lam hỗn độn, đầu thoáng thanh tỉnh một chút.
Sao lại hết chứ? Đây là hệ thống ngân hàng rách nát gì chứ? Rõ ràng cô không có tiêu gì trong đó. . . . . . Chẳng qua là tháng trước sinh nhật Cô Giai Thành, cô chạy đến quảng trường Phong Vi mua một cà vạt cùng bóp da tặng cho hắn mà thôi. . . . . . ! Vậy mà đắt thế sao?
Bất kể như thế nào, hiện tại đã hết tiền để quẹt, Doãn Thần Lam chỉ đành phải chấp nhận cúi đầu tìm kiếm trong ví da, lại nản lòng phát hiện, bên trong ví da của mình chút tiền giấy giá trị lớn cũng không còn, chỉ đào ra mấy đồng tiền xu .
Tốt lắm, hiện tại cô nghèo đến nỗi ngay cả tiền rượu cũng không trả nổi.
Sớm biết, cô nên nhận lấy tấm chi phiếu kia của Michel, khoe khoang anh hùng cái gì? Cô cũng không phải là đàn ông.
Xong đời, tối nay cô sao ra khỏi PUB được đây?
Không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của hắn, Doãn Thần Lam đành phải cứng da đầu lấy tiền lẻ ra: "Số còn thiếu, có thể để ngày mai trả nốt được không? Ngày mai sau khi tỉnh ngủ tôi mang đến trả ngay được không?" Thanh âm của cô chuyển thành cầu khẩn.
"Thiếu chút nữa có rất nhiều tiền, tiểu thư! " người bán rượu lại còn bỏ đá xuống giếng nhạo báng cô: "Rất xin lỗi, chúng tôi không cho chịu. Tôi không lấy được hết số tiền nợ hôm nay tôi cũng không thể về nhà!”
Hai vai suy sụp, cô chấp nhận lấy lại tiền lẻ."Thật là không thú vị!"
Chuyện cho tới bây giờ cô còn có thể làm gì? Chỉ có thể mượn.
Nhưng gọi mấy cuộc điện thoại kết quả đều là không có lấy một người sẵn lòng vào hai giờ sáng bị gọi dậy, lại còn phải đến PUB chuộc về một người say như chết không có tiền trả.
Cô gọi từ bạn bè quen biết một lần đến bạn bè tốt nhất, cuối cùng đều nghe được điện thoại đầu kia truyền đến những lời hỏi han vô tình, cô tuyệt vọng tắt điện thoại di động đi.
Bạn bè rốt cuộc là để làm gì? Cô đang thất tình mà!
Mặc dù đây đã là lần thất tình thứ ba trong năm nay, nhưng vậy thì thế nào?
Cô gặp xui xẻo như vậy chẳng lẽ là lỗi của cô sao? Tại sao mọi người đối với cô một chút cảm thông cũng không có? Ai cũng đều không có lương tâm như nhau!
Suy sụp ôm lấy mặt, cô đáng thương nhìn anh ta, hai mắt lưng tròng.
Cô cầu khẩn: "Thật là không thể dàn xếp một chút sao?"
Người bán rượu nhún vai một cái, bộ mặt thương mà không giúp gì được.
Mấy năm đầu PUB mới mở rất hưng thịnh, tất cả lãi đều nhờ uống rượu, quán nhỏ không nhiều lãi bằng quán lớn, nếu như hắn còn luôn thể hiện lòng từ bi cho khách từ đông đến tây, vậy không bằng hắn đem quầy bar này đổi thành bàn tiệc đứng cho rồi.
"Anh!" Doãn Thần Lam có mấy phần men say vỗ bàn đứng lên, đang định chỉ vào mặt anh ta mắng hắn không có tình người, không nước mắt, không nhân tính, dùng chút sức cuối cùng đánh hắn, thì cồn rượu đúng lúc này phát tác, thân thể cô lảo đảo ngửa ra sau...
Doãn Thần Lam té trên đất với tư thế vô cùng bất nhã, hơn nữa trên đầu còn hiện ra rất nhiều sao.
Không có ai từng nói với cô, say rượu sẽ chật vật như vậy, cô thề cô sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Bất kể về sau dù thất tình thế nào, cô cũng sẽ không để bản thân mình thê thảm như vậy. Bị vứt đã đủ thảm, mình còn uống rượu say đến thảm như này, sau đó, tìm không ra tiền để trả còn thảm hại hơn. . . . . .
Những ý nghĩ tiêu cực ùa đến, buồn khổ trong lồng ngực nhất thời nổ tung. "Oa" một tiếng, gào khóc lên.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi vào quán bar.
Vì vậy nhân viên đó quyết định bỏ qua nữ tửu khách thích đùa bỡn này, đến phục vụ khách vừa đẩy cửa vào."
"Ô. . . . . .! Aron không biết tìm người pha rượu, không hiểu về rượu! Ken, tôi biết rõ cậu đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng mà trước hết giúp tôi làm xong vụ làm ăn này rồi nói."
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhưng vang, thanh âm của hắn cùng giọng nói như có một loại ma lực, làm người khác không thể không phục tùng.
Ánh mắt của hắn quét qua cô gái ngã trên mặt đất, thật sự nhìn không nổi.Hắn kéo Doãn Thần Lam từ trên sàn nhà lên, không rõ vì sao má của cô áp vào trong lồng ngực nở nang của hắn.
Doãn Thần Lam càng không biết, nếu như màn này để Tạp chí nào đó chụp được thì cô sẽ trở thành tình địch của toàn công dân nữ.
Cô quay đầu nhìn lại thì chạm ngay phải một đôi mắt đen lạnh lùng, trong lòng run lên.
Ánh mắt của hắn làm cho người ta sinh ra cảm giác bị áp bức một cách đáng sợ, chẳng lẽ thời nay khi giúp người đều đáng sợ vậy sao?
Đúng là một xã hội không có tình người, giúp người mà không cam không nguyện như vậy.
"Cảm. . . . . . A. . . . . . cảm, cảm..." Cô phát hiện mặc dù mình đón nhận sự giúp đỡ của anh ta, tuy nhiên cũng bị ánh mắt của anh ta hù đến mức nói không hoàn chỉnh hai chữ "Cám ơn".
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, lại như có thể nhìn thấu lòng người, sắc bén không chỗ nào che giấu .
"Con gái mà như vậy thật khó coi!" Hắn nói.
Cái gì! Có ai giúp người rồi lại đối với người ta nói lời thiếu lễ độ như vậy. Doãn Thần Lam men say vẫn còn, lá gan lại lớn, vì vậy đem thân chuyển một cái, nghiêng người, má đến gần sát mặt của hắn, trợn to đôi mắt tròn vo của cô, nói to bên má anh ta: "Tôi đang thất tình! Thất tình! Anh hiểu không? Anh có ý kiến gì không?"
Oa! Gần như vậy mới phát hiện, hắn rất đẹp trai. Cô vừa nói xong lập tức đỏ mặt.
Thấy một màn như vậy, người đàn ông vẻ mặt vốn nghiêm túc chuyển thành nhẹ nhõm.
Khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười thần bí, như muốn nói với cô: cô gái nhỏ, cô thật có gan!
"Tiên sinh, tôi thấy ngài nhiệt tâm như vậy, đem tôi từ trên mặt đất kéo lên, vậy ngài làm người tốt thì nên làm đến cùng, thuận lợi. . . . . . Giúp tôi trả tiền rượu được không?" Doãn Thần Lam đột nhiên lóe lên ý tưởng.
Người đàn ông không có bất kỳ phản ứng.
Doãn Thần Lam nói tiếp: "Tôi biết tôi rất nghèo, nhưng tôi không phải là loại người quịt nợ... Ngài, ngài cứ để danh thiếp lại, ngày mai tôi nhất định tự mình đem tiền trả cho ngài. Tôi mặc dù đang không tỉnh táo, nhưng nhất định tôi nói được là làm được, tôi sẽ ghi tạc trong lòng, còn ghi cả trong lịch làm việc ở máy vi tính ."
"Tiểu thư, cô mới ra xã hội ngày đầu tiên sao?" Nhân viên đó nghe không vô, nhịn không được chen miệng nói: "Muốn người khác tin tưởng, phải là cô đem danh thiếp của mình giao ra đây mới đúng chứ? Cô liên tục không hiểu phép lịch sự giao tiếp tối thiểu, hèn gì lại bị thất tình."
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì (tự vạch áo cho người xem lưng) Doãn Thần Lam vừa nghe đến người khác nói với cô hai chữ "Thất tình", hai con ngươi lập tức tuôn ra nước mắt.
Mà cùng lúc này, người đàn ông đột nhiên vươn tay, đến quầy rượu bỏ lại số tiền lớn, sau đó nhấc Doãn Thần Lam còn chưa hiểu chuyện gì lên, xoay người rời đi.
Doãn Thần Lam lúc này đã say đến không còn biết gì, chỉ muốn nằm ở trên giường ngáy ò ó o, căn bản không còn sức kháng cự, đến cả kháng nghị cũng thều thào, "Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Buông tôi ra!"
Người đàn ông không nói một lời, quay đầu lại liếc cô một cái đầy uy lực làm cô ngừng náo loạn, sau đó cứ tiếp tục đi ra ngoài.
Mục Thiên Dương chưa từng nhìn thấy cô gái nào như vậy, bởi vì những cô gái bên cạnh anh đều không có ai dám đối với anh nổi điên.
Hắn cảm thấy cô gái say rượu đang trên người mình đây, có một loại ngây thơ hiếm thấy, đó là thứ hắn chưa bao giờ thấy qua.
Trong cuộc sống của hắn đầy rẫy sự tinh ranh khéo léo cùng xảo quyệt; hắn thường ngày đối mặt với người ta, mặc dù cười, nhưng nụ cười đều là giả dối .
Mà cô gái tự xưng mình thất tình này. . . . . . Rất đặc biệt. Cô ấy có một đôi mắt long lánh, nước mắt ròng ròng cũng khơi dậy một tâm tình chưa từng xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của hắn - sự đồng tình.
Hắn không bao giờ đồng tình với kẻ yếu, loại trừ địch thủ không có năng lực là thói quen của hắn.
Thế nhưng vào thời điểm này, hắn đột nhiên muốn giúp cô an toàn mà lui, an toàn vượt qua một đêm gian nan này.
Doãn Thần Lam giãy giụa không có hiệu quả, cứ như vậy bị một sức mạnh kéo rời khỏi quán bar.
Hai người đi ra khỏi quán rượu, cả ngõ hẻm yên tĩnh không tiếng động.
Doãn Thần Lam sau khi bị ném lên xe, gió đêm thổi xộc vào mặt làm tan một phần men say của cô, làm cô ý thức được mình giờ phút này đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm đến cỡ nào.
"Tôi nói cho anh biết, bạn trai tôi. . . . . ." Cô lóe lên một ý, nói: "Bạn trai tôi là cảnh sát!" Cô đe doạ.
"Cô mới vừa rồi không phải mới nói cô thất tình?" Mục Thiên Dương lạnh lùng cười nhạo. Anh cảm thấy cô gái này thực ngốc, ngốc đến mức nói dối cũng không xong.
Ối. . . . . . Lời nói dối bị nhìn thấu, Doãn Thần Lam máu xông lên não.
"Đây là. . . . . . Tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi, tiền tôi nhất định sẽ trả lại anh - giống như lời tôi mới nói . . . . . ." Cô muốn làm cho tâm tình đang khẩn trương ổn định lại, dùng thái độ hòa hoãn, đối với người đàn ông ở bên cạnh nói lý, lấy tình để cảm động.
Nhưng mà sau khi nói xong, cô phát hiện người đàn ông này chỉ có hai con mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc phía trước, giống như hoàn toàn không muốn để ý tính toán của cô.
Kiêu ngạo cái gì chứ? Cũng chỉ là 1800 NDT tiền rượu, có gì đặc biệt hơn người? ! Cô nhỏ giọng lầu bầu.
"Này nếu anh tốt như vậy, thì anh đưa tôi đến nhà bạn tôi Lô Giai Giai, tôi ngay lập tức đem tiền trả anh." Mặc dù Lô Giai Giai không nhận điện thoại, nhưng mà không đến mức sẽ không mở cửa chứ?
Người đàn ông vẫn chuyên chú lái xe, cuối cùng cũng chịu bố thí cho cô một cái nhìn.
Nhưng mà cái nhìn đó, lại làm lạnh cả người cô từ đầu đến chân, bởi vì đó là một ánh mắt đang nhìn con mồi xâm lược.
Đồng thời, Doãn Thần Lam chú ý tới phía trước xuất hiện một tòa nhà.
Khi nóc tòa nhà càng lúc càng gần, càng ngày càng lớn, Doãn Thần Lam cơ hồ quên mất hô hấp thế nào.
"Khách, Khách, Khách sạn? !" Cô xoa xoa ánh mắt vẫn còn mờ mờ sương, cho là mình nhìn lầm rồi, không thể tin được:"Không. . . . . .! Hình như không phải khách sạn. . . . . .! Tòa nhà này tôi đã từng nhìn thấy, nhưng mà nhìn thấy ở nơi nào?"
Đang lúc cô vẫn còn nghi ngờ xem mình rốt cuộc đang ở chỗ nào, thì xe đã chậm rãi đi vào bãi đậu xe rồi.
Hắn mang cô tới đây, khách sạn đắt muốn giết người như thế này làm gì? Nhìn kích thước lớn thế này, nếu là qua đêm, sợ rằng cả một tháng tiền lương của cô cũng không đủ! Đùa gì thế? !
"Tiên sinh, ngài làm như vậy thật sự rất quá đáng, rất quá đáng!" Doãn Thần Lam tức giận."Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không xuống xe!"
Doãn Thần Lam đem cả người dính vào trên cửa xe, cảnh giác nhìn hắn kéo tay áo, quyết định như thế nào đều không xuống xe.
Cô thấy người đàn ông như cũ không cho cô bất kỳ phản ứng nào, hết sức sợ hãi, hét to lên: "Tôi cũng chỉ là nợ anh 1800 tiền rượu thôi, anh muốn tôi mời ăn ở một khách sạn đắt tiền như vậy, có lầm hay không? Anh đang cướp bóc đó!"
Tôi hiểu rồi, anh chính là loại ăn mặc bộ dáng lịch sự, như là loại đàn ông mặt trắng (trai bao) lừa tài lừa sắc. Đáng tiếc anh lừa gạt lầm người rồi, tôi rất nghèo rất nghèo, anh nghe chưa? Hơn nữa thẻ tín dụng ở ngân hàng của tôi cũng hết rồi, không còn biện pháp đi vay tiền trả anh, tiểu bạch kiếm!"
Cô gái này từ nông thôn đến sao? Mục Thiên Dương nghe được lời nói của Doãn Thần Lam, sửng sốt.
Ở Đài Loan, còn có người coi thứ mà hắn kiêu ngạo là "Cao ốc Babel" trở thành khách sạn?
Còn nữa, cô gái này mắt bị mù sao? Dám xem hắn thành đám mặt trắng nhỏ ?!
Con gái, quả nhiên là ngu xuẩn không có não . Cũng bởi vậy, cho nên hắn ghét con gái, cũng lười cùng con gái tốn nước miếng.
Mục Thiên Dương không nói một lời xuống xe, sau khi mở cửa xe sau ra, dùng ánh mắt thúc giục cô.
Đợi thật lâu sau, thấy cô vẫn như cũ cố chấp co đầu rút cổ ở cửa xe bên kia, trên mặt hắn không có biểu tình gì, thêm một tầng băng mỏng: "Xuống xe!"
"Tôi không muốn!" Doãn Thần Lam dùng một loại can đảm ngốc nghếch, chuẩn bị cùng hắn kháng cự đến cùng.
Đồ con gái phiền toái!
Mục Thiên Dương không muốn duy trì dáng vẻ quân tử nữa, đem cô từ trong xe kéo ra, trực tiếp đặt lên bả vai vác, hướng đến thang máy sải bước đi.
Mặc dù Doãn Thần Lam thét chói tai, la oai oái, cũng không thể khiến hắn động một cái lông mày.
"Này, anh không thể như vậy, anh muốn làm gì !" Doãn Thần Lam bị vác lên giữa không trung, rung qua lắc lại, đầu cũng choáng váng.
Mục Thiên Dương đối với Doãn Thần Lam kêu gào ra vẻ không nghe, chân vẫn tiếp tục bước, hướng đích của hắn đi tới.
Không có ai? Một khách sạn lớn như vậy, thậm chí cả người giữ cửa cũng không có? ! Thật là gặp quỷ. Hại cô muốn hô cứu mạng cũng chán một nửa.
Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần lần nữa thì người đã đang ở bên trong một căn phòng được bày biện xa hoa, tiếp theo, hắn đem cô ném lên trên giường.
Sờ tới cái nệm mềm mại như lông ngỗng, Doãn Thần Lam càng thêm hoảng hốt.
Sao có thể? Cô vẫn thủ thân như ngọc đến tận hai mươi ba tuổi nha!
"Anh anh anh. . . . anh không được xằng bậy đó!" Doãn Thần Lam bò ra xa xa khỏi hắn, đồng thời nhìn khắp phòng, tìm mọi đường có thể chạy trốn.
"Thiếu nợ thì trả tiền."
Tìm được con đường chạy trốn nhưng mà người đàn ông đó lại đứng chặn ở nơi đó.
“Tôi vẫn nói là trả lại mà."
"Bây giờ trả."
" Nếu như trên người tôi có tiền, còn có thể tới đây sao?" Doãn Thần Lam vừa vội lại sợ. Cô hốt hoảng từ bên trong túi xách của mình lấy điện thoại ra.
"Nếu không thì như này đi, anh. . . . . . anh gọi điện thoại vơ vét tài sản bạn trai cũ của tôi, hắn phản bội tôi, bạn gái mới của hắn nói muốn cho tôi một khoản tiền chia tay. Bây giờ anh nói chuyện cùng hắn mà đòi."
Xem ra cô gái này đầu óc thật chậm chạp, nhưng mà lại đặc biệt dông dài.
"Lấy thân trả!" Hắn dùng ánh mắt ở trên người của cô quét qua một vòng, giọng nói lạnh lùng.
"Anh đùa gì thế? !" Cô gần như người bệnh thần kinh kêu to lên.
Mục Thiên Dương chỉ lạnh lùng nâng khóe miệng, từng bước từng bước chậm rãi tới gần cô: "Không thể thuận theo cô!"
"Anh, anh không nên tới đây. . . . . !" Doãn Thần Lam gấp đến độ ở trong phòng trốn tới trốn lui, bởi vì cồn rượu dâng lên cùng với khẩn trương quá độ, làm cho cả khuôn mặt cô hồng rực, xem ra sắc đẹp thay cơm.
Mục Thiên Dương không nhịn được còn đùa giỡn tiếp, đem cả người cô té nhào trên giường
Cô gái này sao lại nhỏ bé như vậy? Ôm vào thật nhỏ bé.
Xem ra còn không được mấy chục kg, ôm vào lại mềm mại như vậy.
Mặt của cô hồng nộn như vậy, nhìn vào làm cho người ta muốn cắn một miếng. . . . . .
Mục Thiên Dương vốn chỉ muốn dọa cô một chút, nhất thời lại có chút mê say.
Mà Doãn Thần Lam từ đầu đến giờ vẫn ra sức nhắm mắt, quay đầu sang một bên.
Mặc dù hắn rất tuấn tú, mặc dù phương thức hắn ôm người làm cho người khác mất hồn, mặc dù trên người hắn truyền tới mùi hương cùng hơi thở, cũng kích động lên dục vọng của cô. . . . .
"Tôi sẽ kiện anh tội cưỡng gian!" Doãn Thần Lam không biết ý niệm từ đâu tới, đột nhiên ném ra những lời này: "Anh dám động vào tôi xem, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”.
Nghe câu này, vẻ mặt Mục Thiên Dương sắp tiến vào trạng thái say mê lập tức thanh tỉnh lại.
Đã từng có bao nhiêu cô gái dùng hết tâm kế, phô trương sắc đẹp cơ thể, muốn dẫn dụ hắn lên giường cũng không thành công. Hôm nay cô gái này lại có thể cùng hắn tiếp xúc như vậy, đã coi như có tổ tiên phù hộ, lại muốn kiện hắn cưỡng gian? Thật là không biết điều!
Nhưng mà, không biết điều lại rất đáng yêu.
Mục Thiên Dương từ trên giường nhảy lên, đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa tiêu sái mà nói với Doãn Thần Lam "Tôi nói dùng thân thể trả lại, là ngày nào đó nhà tôi thiếu người giúp việc cô phải tới làm việc vặt. Hiện tại, cô phải nghe lời của tôi ngủ một giấc đi!”
"Này! Anh không thể để một mình tôi ở trong khách sạn như vậy! Ngày mai tôi còn phải đi làm, tối mai tôi còn phải cùng Mục. . . . . ."
Phịch một tiếng, cửa bị đóng.
Doãn Thần Lam còn chưa nói hết, người đàn ông đó đã biến mất.
Doãn Thần Lam từ trên giường đứng lên, nghĩ đến lời người đàn ông kia để lại, mặt mờ mịt.
Người đàn ông này đến tột cùng là người tốt? Hay là người xấu? Hắn đến tột cùng là có lòng giúp cô phải không? Hay là còn có ý đồ khác đây?
Cô sao lại gặp xui xẻo như vậy, thất tình ra ngoài mua say, lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy? Có lẽ cô nên nghe lời mẹ nói, tốt nhất là tìm một thầy tướng số giúp thay đổi vận mệnh rồi.
Nghĩ nghĩ, bất tri bất giác cô ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, đang lúc Doãn Thần Lam ngủ như heo, đột nhiên một đường ánh sáng chiếu vào trong phòng -- cửa phòng lặng lẽ được mở ra.
"Ngủ như chết vậy!" Vào cửa Mục Thiên Dương nhíu mày.
Cô gái này sợ bị cưỡng gian, sợ bị cướp bóc, sợ bị bắt cóc vậy mà đầu óc lại cấu tạo đơn giản như vậy? Không hề phòng bị khi ngủ ?
Thật sự ngốc nghếch lại còn dông dài!
"Giao cho cậu đó!" Mục Thiên Dương nói với nhân viên quầy bar lúc tối .
Từ trong túi xách của cô, hắn tìm ra bạn tốt trong miệng cô địa chỉ của Lô Giai Giai, vì để tránh cho phiền toái, hắn cố ý mời nhân viên tối qua cho hắn đưa cô về, cũng yêu cầu anh ta đối với chuyện đó giữ bí mật.
"Thật sự là phiền toái!" Người bán rượu nói thầm một tiếng, chấp nhận khiêng Doãn Thần Lam lên.
Một giờ sau, nhân viên quầy bar khiêng Doãn Thần Lam vẫn say rượu, xuất hiện tại nhà của Lô Giai giai, Lô Giai Giai đỡ cô vào cửa, còn ném cô lên chiếc giường mềm như lông ngỗng mà cô yêu thích nữa.
Lô Giai Giai là người cùng Doãn Thần Lam xin vào Công ty tin tức Khoa học Kỹ thuật, từ đồng nghiệp tốt rồi thành chị em tốt.
Thấy bộ dạng Doãn Thần Lam như thế này, Lô Giai Giai thật sự rất muốn chửi cái cô nàng đang nằm bẹp dí này một trận
"Doãn đại tiểu thư!" Lô Giai Giai đến gần bên tai của cô kêu lên: "Xin hỏi hôm nay cậu có đi làm không?"
"Không !" Doãn Thần Lam vẫn còn ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nói xằng nói bậy: "Ở đó làm hai năm rồi còn không được thăng quan từ công nhân lao động lên, lão nương ta không làm!"
"Không làm?" Lô Giai Giai liếc xéo cô, "Cậu trực tiếp nói tớ đưa đơn xin từ chức sao? Doãn đại tiểu thư."
"Đơn xin từ chức? Đơn xin từ chức gì?" Doãn Thần Lam hiển nhiên còn mơ mơ màng màng.
"Đơn xin từ chức là. . . . . ."
Lô Giai Giai tính tình không tốt, đột nhiên gia tăng âm lượng đối với lấy lỗ tai của cô nổi đóa: "Chính là cậu chuẩn bị thất, nghiệp, rồi !"
"Thất nghiệp? !"
Hai chữ này quả nhiên lập tức làm Doãn Thần Lam đang ngủ mê man tỉnh lại, cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên."Tớ không muốn thất nghiệp!"
Mở đôi mắt ra, cô nhìn thấy ngay khuôn mặt đang bày kế với cô, đích thị là Lô Giai Giai -- bạn tốt kiêm cấp trên của cô.
"Tối hôm qua xém tí nữa tớ bị cưỡng gian!" Vừa tỉnh lại, Doãn Thần Lam liền lớn tiếng nói với Lô Giai Giai. Đối với chuyện này cô ấn tượng rất khắc sâu .
"Tớ mới bị cậu cưỡng gian!" Lô Giai Giai vô cùng xem thường."Cậu sáng sớm đã được nhân viên quầy bar mang lên nhà tớ, còn chiếm giường của tớ. Tớ mới bị cậu cưỡng gian!"
"nhân viên quầy bar ? Tớ không phải là bị một người đàn ông cao lớn vác đi sao?!”
"Vác cái đầu cậu ây!" Lô Giai Giai tức giận nói: " Ngày hôm qua căn bản cậu ngủ ở trong quán rượu người ta, sáng sớm bị đưa trở về. Tớ nói này Doãn đại tiểu thư, cậu học uống rượu lúc nào, còn uống tới như vậy? !"
"Không phải, tớ nhớ được. . . . . ." Doãn Thần Lam còn muốn nghĩ lại buổi tối qua, bất đắc dĩ chính là nhớ không nổi.
Ai, rốt cuộc cô uống bao nhiêu rượu rồi? !
"Tốt nhất cậu nên nhớ chuẩn - bị - đi - làm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.