Mấy sư tỷ đệ ở trong cửa hàng xem chưa đến thời gian một chén trà đã đi ra.
“Đại sư tỷ, tỷ có thấy kiện pháp khí mà họ đặt trên giá bên phải không? Kỹ thuật khắc hoa văn kém thật sự.” Tây Ngọc khó hiểu, “Vậy mà lại hét giá một nghìn trung phẩm linh thạch, còn là bảo bối trấn tiệm của bọn họ nữa chứ?”
“Đó là phong văn.” Diệp Tố nói, “Thêm phong văn lên thân đao đúng là sẽ giúp khi ra chiêu linh lực có thể bùng nổ sát thương lớn hơn.”
“Phong văn?” Hoa văn trên thân đao vừa nãy được khắc hoa hòe lòe loẹt nên Tây Ngọc nhìn không ra.
Diệp Tố giải thích: “Thân đao đó sở hữu đến hai loại phong văn biến hình hiếm thấy, theo lý mà nói hiệu quả có thể tăng gấp đôi. Tuy nhiên có lẽ luyện khí sư không hiểu rõ về phong văn nên có một nét đã vô tình phá đi vận thế đã dựng lên trước đó, nếu đao này thật sự được dùng thì ngược lại sẽ làm tắc nghẽn linh lực của người dùng đao, vung đao càng nhanh sẽ càng cảm thấy linh lực bị dồn lại, đứt đoạn.”
Hạ Nhĩ hỏi: “Đại sư tỷ, phong văn biến hình là cái gì?”
“Là, cái, gì?” Minh Lưu Sa đứng bên cạnh cũng tò mò phun từng chữ.
“Trong Tàng Điển Các, tầng thứ tư, quyển sách nằm ở góc sâu nhất trên đó có viết tất cả về các loại hoa văn hiếm được khắc lên pháp khí.” Diệp Tố đảo mắt nhìn qua ba sư đệ muội “…Thôi bỏ đi, có nói mấy đứa cũng chẳng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-loan-an-va/2776713/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.