Dựa vào tin tức có được, phía đông của Đồ Thủ Thành có một tiểu bí cảnh sẽ mở ra trong tháng này.
Đoàn người Diệp Tố không ngừng gia tăng tốc độ, rốt cuộc đuổi đến kịp tòa tiểu thành Tập Đông, nơi gần chỗ bí cảnh sắp mở ra, bên trong thành đã có rất nhiều tu sĩ đến từ trước, không ít tu sĩ là một mình một ngựa nhưng kết bạn đồng hành như bọn họ cũng không phải là hiếm.
Tuy nhiên khi nhóm của Diệp Tố vào thành thì có không ít tu sĩ âm thầm chú ý.
Trong thành nhỏ Tập Đông này tu sĩ Kim Đan kỳ không có nhiều lắm thế mà đoàn người của bọn họ lại có đến ba Kim Đan kỳ kiếm tu, ai nấy cũng đều than thầm trong lòng một tiếng.
“Loại tiểu bí cảnh như thế này bình thường chúng ta sẽ không tham gia.” Từ Trình Ngọc ngồi xuống nói với Diệp Tố, “Đệ tử Ngô Kiếm Phái có thể rèn luyện trên Thí Luyện Trường của tông môn, hoặc là do sư huynh sư tỷ như chúng ta mang theo xuống núi làm nhiệm vụ, mãi cho đến khi tiến vào Kim Đan kỳ mới bắt đầu tham gia một ít bí cảnh. Chu Vân và Tòng Thu không bao lâu trước kia mới từ bí cảnh ra tới.”
Bí cảnh càng lớn sẽ càng nguy hiểm, Kim Đan kỳ tu sĩ trở về sau nói ngã xuống liền ngã xuống, thế nên đệ tử của các đại tông môn sẽ được sư phụ, trưởng bối trang bị cho pháp khí hộ thân, nhưng tán tu thì không có phúc phận đó, chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng phàm là đại năng nào có xuất thân tán tu thì đều cực kỳ lợi hại.
Trong lịch sử tu chân giới, loại người tàn nhẫn này không nhiều lắm, nhưng mỗi khi xuất hiện thì đều có thể càn quấy mấy trăm năm phong vân.
“Từ huynh, sau khi tiến vào bí cảnh thì ba người tạm thời không cần ra tay.” Diệp Tố nhìn thoáng qua bàn cạnh bên nơi mấy người Minh Lưu Sa đang ngồi, “Chờ đến khi thật sự xuất hiện nguy hiểm mà chúng ta không có cách nào giải quyết thì các người hãy động thủ.”
Từ Trình Ngọc đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Hiện tại tiểu bí cảnh vẫn còn chưa mở, mấy người Diệp Tố sau khi cơm nước xong thì muốn đi dạo quanh Tập Đông Thành, Diệp Tố trước đó vẫn luôn muốn làm một kiện pháp khí đơn giản, nàng định làm cho xong trước khi tiến vào bí cảnh.
Tập Đông Thành lớn không bằng một phần ba Định Hải Thành nhưng cửa hàng nhu yếu phẩm thì một cái cũng không thiếu.
Diệp Tố bước vào một tài liệu hành nhỏ mua một ít tài liệu làm pháp khí, khi vòng theo một đường khác trở về thì phát hiện nơi này thậm chí cũng có cửa hàng bán phù chú.
Có lẽ do thành này ở gần với Ngũ Hành Tông.
Diệp Tố nhấc chân bước vào, cửa hàng rất nhỏ, hẹp đến nỗi chỉ vừa đủ một người xoay người, trong cửa hàng không có quầy mà trên tường treo hàng lọat bài gỗ, trên đó viết tên các loại phù.
Nàng ngước lên nhìn thì thấy có Kim Cương Phù và Mê Ngủ Phù, còn những phù chú khác nàng chưa từng nghe qua.
Trên bài gỗ không có đính kèm phù chú, chỉ có mỗi chữ là chữ.
Ánh mắt Diệp Tố dừng ở tấm bài gỗ cuối cùng: Chuyển Sát Phù?
“Lão bản, Chuyển Sát Phù có công hiệu gì?” Diệp Tố hỏi lão nhân ngồi trên băng ghế nhỏ bên trong gian hàng.
Lão nhân nâng mí mắt, mở miệng nói chuyện với âm thanh tràn đầy tang thương: “Là phù chú ảnh hưởng đến số phận, dán trên người ai người đó sẽ gặp xui xẻo, có tác dụng trong thời gian một chén trà nhỏ.”
“Còn Định Thân Phù và Phá Giới Phù thì sao?”
Lão nhân liên tục ho khan vài tiếng: “Định Thân Phù dán lên có thể khiến đối phương bất động trong một khắc, Phá Giới Phù có thể dùng để phá kết giới.”
“Có tác dụng với cảnh giới nào?” Diệp Tố hỏi.
“Còn phải xem trình độ dẫn khí khóa phù của phù sư, bất quá nếu cảnh giới của đối tượng bị dùng phù này càng cao thì tác dụng của hai loại phù này sẽ càng suy giảm.” Lão nhân giải thích.
Dẫn khí khóa phù?
Diệp Tố nghe được nửa hiểu nửa không, nàng nghĩ nghĩ nói: “Bán cho ta một tờ Định Thân Phù và một tờ Phá Giới Phù.”
“Tổng cộng 300 trung phẩm linh thạch.” Lão nhân ngồi ở trong cửa hàng, run rẩy lấy từ trong ngực áo hai tờ phù chú đưa cho nàng.
Diệp Tố đưa cho ông linh thạch rồi nhận phù: “Phù này dùng cho cảnh giới nào là hữu hiệu nhất?”
“Kim Đan kỳ.”
Chỉ cần là người hơi chút hiểu biết về phù chú mà nghe câu này nhất định sẽ ném phù trả trở về còn mắng một tiếng đồ lừa đảo.
Bùa chú chỉ dùng được ở Kim Đan Kỳ trở xuống mà bán đến tận 300 trung phẩm linh thạch, không phải lừa đảo thì là gì.
Nhưng Diệp Tố không rõ ràng lắm về vấn đề này, kiến thức về phù chú nàng tiếp cận đầu tiên chính là phù chú mà tiền bối Thiên Cơ Môn đã cải tiến qua, ngay cả Hợp Thể Kỳ cũng có thể dùng nên bây giờ khi gặp phù chú chỉ có Kim Đan Kỳ trở xuống mới có thể dùng thì cũng không quá lấn cấn với nàng.
Nàng cất phù đi, xoay người đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, tới bậc cửa, nàng không nhịn được mà xoay người nói với lão nhân bên trong: “Ngươi……còn một bên lỗ tai vẫn chưa ngụy trang tốt đó.”
Đối phương sửng sốt, ngay lập tức không biết từ đâu lấy ra một cái gương nhỏ, soi lỗ tai của mình.
Quả nhiên, một bên lỗ tai phù đầy vẻ năm tháng và đồi mồi của làn da một lão nhân, nhưng lỗ tai còn lại thì không có chút dấu vết nào, trông rất bình thường.
“Lão nhân” thấp giọng nói một câu gì đó sau đó lấy ra một lá bùa rồi bóp nát, giây tiếp theo người liền biến mất.
Diệp Tố lắc đầu bước ra khỏi cửa, thời buổi này quái nhân gì cũng có, ở tu chân giới này người càng trẻ tuổi có thực lực cao thì không phải càng uy phong hơn sao, giả làm lão nhân để làm gì không biết?
Sau khi trở về Diệp Tố lấy ra tờ Chuyển Sát Phù mà nàng đã vẽ trước kia dán lên người, nàng cúi đầu nhìn nhìn chính mình, không phát hiện thấy có gì khác thường.
…… Vẫn chưa thấy có xui xẻo gì.
Là người giả lão nhân kia nói dối hay do phù này nàng vẽ không tốt?
Diệp Tố còn chưa suy nghĩ được thông suốt thì giây tiếp theo mái ngói trên đầu không hiểu sao rớt xuống, hướng thẳng đầu nàng mà rơi.
Nghe thấy âm thanh Diệp Tố lập tức né sang bên cạnh, kết quả một chân vướn vào chân còn lại, thân mình loạng choạng, đầu lại một lần nữa “chủ động” xoay qua, bị mái ngói đập trúng.
Mái ngói lập tức tan năm xẻ bảy.
Đúng lúc này Mã Tòng Thu đi ngang qua, đứng ngoài cửa nhìn thấy một màn này: “Cô đang luyện thiết đầu công hả?” Thì ra luyện khí sư còn phải rèn luyện cơ thể như thế.
Sau đó hắn lại quay đầu, đi thẳng về phòng của mình.
Diệp Tố: “……”
Nàng giơ tay triệu hồi linh lực đánh lên hai bên cánh cửa muốn đóng cửa phòng lại, kết quả đúng là cửa có đóng lại nhưng đóng mạnh đến nỗi đứt cả bản lề, hai bên cửa phòng lại hướng về phía Diệp Tố mà đổ ập tới.
Diệp Tố dứt khoát không né tránh, nàng hôm nay muốn nhìn xem rốt cuộc lực sát thương của Chuyển Sát Phù có thể lớn đến mức nào.
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Du Phục Thời không biết từ chỗ nào xông ra tới, tay vịn lại hai cánh cửa nhưng hắn lười đỡ, chỉ vịn một cái rồi xô cho hai cánh cửa đổ sang hai bên.
Hai cánh cửa ngã đập xuống mặt đất, tất cả bụi đất lại xông thẳng lên người Diệp Tố.
Diệp Tố xoay người ho sù sụ nói: “Tiểu sư đệ, đệ không thể đỡ thêm một chút nữa sao.”
Lúc này Chuyển Sát Phù biến mất.
Du Phục Thời nghiêng đầu nghĩ nghĩ, duỗi tay thực hiện một Thanh Khiết Thuật lên người Diệp Tố: “Lại nhìn thuận mắt hơn rồi.”
“Đệ đến đây có chuyện gì?” Diệp Tố quyết định đợi lát nữa lại cho Minh Lưu Sa thử Chuyển Sát Phù, thoạt nhìn cũng thấy không có nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ là số phận có chút không tốt mà thôi.
“Đói bụng.” Du Phục Thời nói, “Muốn Tích Cốc Đan.”
Hắn đã quen đi theo Diệp Tố một đường nghèo rớt mồng tơi, có linh thực thì ăn linh thực, không có linh thực thì ăn Tích Cốc Đan mặc dù hắn không thích vị của Tích Cốc Đan chút nào.
Diệp Tố nhíu nhíu mày, lấy một lọ Tích Cốc Đan ra khỏi túi Càn Khôn, lại lấy một chút linh thạch: “Mang theo đi, về sau nếu ta không có ở bên cạnh, có thể tự mình mua đồ ăn.”
Du Phục Thời liếc mắt nhìn linh thạch một cái liền lui ra phía sau một bước, lắc đầu: “Không muốn, xấu.”
Hắn sẽ không bao giờ bỏ thứ xấu xí này vào trong thu nạp giới.
Du Phục Thời hoảng hốt trong một chớp mắt, thu nạp giới?
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua túi Càn Khôn bên hông, đây là túi mà hắn nhặt trong bí cảnh, vừa xấu lại nhỏ nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.
Diệp Tố nghe vậy nhíu mày, tật xấu gì thế này không biết, linh thạch mà cũng chê xấu?
Nàng nói: “Cầm, nếu không ta mà không ở bên cạnh đệ thì đệ chỉ có nước đói ngất ngang mà thôi.”
Du Phục Thời lại không nhìn nàng, lại giả bộ không nghe thấy.
Diệp Tố: “…… Vậy trả Vụ Sát Hoa lại cho ta.”
Du Phục Thời tức khắc nhíu mày: “Diệp Tố, lần trước rõ ràng ngươi nói ta học thuộc 50 chữ thì có thể mượn đeo mười ngày.”
Đại sư tỷ mỉm cười: “Chỉ còn nửa ngày thôi, thời hạn cũng sắp đến rồi.”
Du Phục Thời nghiêng đầu không nhìn nàng, một tay mở ra túi Càn Khôn: “Ngươi ném vào đi.” Cùng lắm thì lúc dùng nhắm mắt lại không nhìn là được.
Diệp Tố nhướng mày bỏ linh thạch vào, chiêu này dùng với tiểu sư đệ là trăm lần trăm linh.
Căn phòng hiện tại phần nóc thì lủng một lỗ còn cửa thì tan hoang trên mặt đất, Diệp Tố phải dành ra chút thời gian để sửa lại chúng sau đó thì đi xuống khách đi3m nói với chưởng quầy một tiếng, lúc trở lại Du Phục Thời vẫn còn chưa rời đi phòng nàng.
“Còn việc gì sao?”
“Ngươi dạy ta tiếp 50 chữ nữa đi.” Du Phục Thời chủ động lấy ra sách, “Ta muốn mượn vòng tiếp mười ngày nữa.”
Chỉ cần luôn mượn không dừng thì Vụ Sát Hoa vẫn luôn là của hắn.
Diệp Tố ấn trán nói: “Được rồi.”
Du Phục Thời học biết chữ rất nhanh, cơ bản chỉ cần dạy một lần là nhớ, chẳng qua khi viết chữ thì……Một lời khó nói hết, phù phiếm vô lực, xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Được rồi, bây giờ thì luyện viết theo tờ giấy này đi.” Diệp Tố viết các chữ mới lên một tờ giấy, để hắn chiếu theo đó luyện viết.
Nàng ngồi đối diện với hắn, lấy ra hai tờ phù chú mới mua, chuẩn bị tự mình vẽ lại.
Cũng không phải là muốn vẽ đem bán mà muốn vẽ để tự dùng, tiết kiệm chút tiền.
Diệp Tố cẩn thận quan sát hai tờ phù chú, giấy vẫn là giấy vàng thường thấy tuy nhiên chất mực dùng để vẽ hình như không phải là chu sa, nàng cầm hai tờ phù đưa lên mũi ngửi ngửi nhưng cũng không ngửi ra được hương vị gì
Phù đồ thường tối nghĩa khó hiểu, người thường nhìn vào thậm chí còn không biết phải đặt bút từ đâu thế nhưng Diệp Tố lại có thể từ những phù đồ này nhìn ra được điểm bắt đầu, đường đi của nét bút và điểm kết thúc, nàng không ngừng miêu tả đi miêu tả lại phù đồ trong đầu, chờ khi nàng cầm lấy bút thì phù đồ đã được khắc sâu vào trong đầu.
Diệp Tố cầm lên bút, chấm bút vào chu sa, dẫn khí nhập bút sau đó bắt đầu vẽ Định Thân Phù.
So sánh với những phù chú trước kia nàng từng vẽ thì Định Thân Phù hiển nhiên khó vẽ hơn không ít, Diệp Tố có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác khô sáp của từng nét bút, không được trơn tru như trước.
Diệp Tố đứng lên, một tay cầm bút, một tay khác chống lên mặt bàn, bình phục linh lực quanh thân, dịch chuyển ngòi bút từng chút từng chút một, khoảng dừng giữa các nét cũng không chênh lệch, vẫn duy trì tốc độ đều nhau.
Du Phục Thời ngồi ở đối diện dường như có phát hiện gì đó, ngừng bút giương mắt nhìn về phía Diệp Tố.
Nàng không biết sắc mặt của mình lúc này cực kỳ tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, cả người nhập định, dường như ngăn cách ở một thế giới riêng với xung quanh.
Từng nét từng nét được vẽ xuống, nét vẽ cuối cùng đã ở trước mắt thì cây bút trong tay Diệp Tố bỗng nhiên gãy ngang, linh lực nàng bị đảo lộn nên phun ra một búng máu, máu rơi trên lá phù trong nháy mắt liền bốc cháy, cùng với phù đồ chưa kịp hoàn thành cùng nhau biến mất
—— thất bại.
Diệp Tố buông đoạn bút gãy, bình tĩnh giơ tay lau đi vết máu bên môi, cảnh giới của nàng còn quá thấp, còn chưa đủ để tự vẽ được phù chú này.
“Bút này không tốt.” Du Phục Thời ngồi đối diện lên tiếng.
“Ừ.” Diệp Tố thuận miệng đáp, gom lá bùa hỏng cùng cây bút gãy đem đi vứt.
“Ta có một cây bút.” Du Phục Thời nghĩ nghĩ nói, “…… Về sau có thể cho ngươi mượn dùng.”
Diệp Tố nhìn vẻ mặt luyến tiếc của hắn, rốt cuộc cười ra tiếng: “Được, ta nhớ kỹ.”
Nàng lấy ra một cây bút khác chuẩn bị vẽ thử Phá Giới Phù, lần này so với Định Thân Phù còn khó vẽ hơn, hiển nhiên đây cũng không phải là phù chú mà cảnh giới như Diệp Tố có thể vẽ, nàng chỉ đành từ bỏ vẽ tiếp để ngăn không cho bị phản phệ tổn hại đến linh lực.
Khi bọn Minh Lưu Sa ở dưới lầu nhìn thấy Diệp Tố đi xuống, không khỏi kinh ngạc.
“Đại sư tỷ, tỷ bị làm sao vậy?” Hạ Nhĩ nhíu mày hỏi.
“Vẽ hai tờ phù chú bị chút thương nhỏ mà thôi.” Diệp Tố cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều.
Mã Tòng Thu ngồi bên cạnh Từ Trình Ngọc, nhỏ giọng nói thầm: “Chứ không phải do bị mái ngói rớt vào đầu sao?”
“Huynh nói gì?” Chu Vân quay đầu hỏi.
“Vừa rồi ta đi ngang thấy Diệp Tố đang luyện thiết đầu công.” Mã Tòng Thu nhích lại gần Chu sư muội tám bát quái cho nàng nghe, “Ta đoán không chừng là nàng ấy bị ngói rớt hư đầu luôn rồi.”
“Thiết đầu công?” Chu Vân khiếp sợ, nhất thời không nhớ phải hạ thanh âm xuống.
Mọi người từ đầu đến cuối đều nghe được rõ ràng rành mạch: “……”
Tuy nhiên Từ Trình Ngọc lại tò mò một việc khác hơn: “Diệp Tố, cô còn biết vẽ phù nữa ư?”
“Biết vẽ mấy tờ mà thôi.” Trong lòng Diệp Tố đã đem đối tượng thử Chuyển Sát Phù từ Minh Lưu Sa đổi thành Mã Tòng Thu.
“Nếu có cơ hội chúng ta có thể đi thẳng về phía đông nhìn thử xem.” Từ Trình Ngọc nói, “Bên đó có Ngũ Hành Tông, ngoài ra còn có rất nhiều các môn phái phù tu khác.”
Thân làm đại sư huynh của Ngô Kiếm Phái, Từ Trình Ngọc không có quá kinh ngạc với việc Diệp Tố biết vẽ phù chú.
Nguồn gốc của tịnh tông đệ tử đó chính là bởi vì tu chân giới có không ít tu sĩ có thiên phú ở nhiều lĩnh vực khác nhau, Diệp Tố hẳn là một trong số đó đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Nàng ấy thoạt nhìn không vui lắm, vậy về sau cho nàng mượn cây bút kia dùng một chút, chỉ cho mượn thôi, không cho luôn:)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]