Trong cấm địa, khoảnh khắc Diệp Tố kéo Nhan Hảo nhảy vào trong hồ nước, nàng cảm nhận được rõ ràng bản thân bị nước hồ vô biên vây lấy, cơ hồ không thể thở nổi, phảng phất như bị giam giữ trong một không gian khép kín.
Diệp Tố theo bản năng muốn phá vỡ tầng giam cầm này, nhưng linh lực phóng thích không ra nên nàng chỉ có thể phóng thích thần thức để công kích.
Nàng không công kích thành công, ngược lại còn bị một đạo lực lượng trói buộc.
Khi thần thức bị kiềm chế, Diệp Tố không hề nghĩ đến trốn đi hay là từ bỏ, nàng khống chế thần thức ngược lại bao lấy đạo lực lượng không biết là gì đó, nuốt chửng nó.
Chưa kịp đợi thức hải của nàng phản ứng lại thì ngay sau đó trước mắt hai người chợt lóe lên một luồng sáng trắng, hồ nước biến mất, chung quanh trắng phau cái gì cũng không có, các nàng có vẻ đã đến vùng đệm giữa hai giới.
“Đây là nơi nào?” Nhan Hảo mờ mịt nhìn bốn phía, sau một loạt hành động của Diệp Tố, đầu óc nàng đã chết máy.
Diệp Tố mở mắt, ực một cái nuốt cổ lực lượng vừa rồi xuống linh phủ, nhét nó vào thức hải: “……Ợ”
Nhan Hảo quay đầu nhìn nàng, không thể tin được hỏi: “Cô vừa mới ợ hả?”
“Không có.” Diệp Tố không thừa nhận.
“Vậy chắc là ta nghe nhầm.” Trong lòng Nhan Hảo cảm thán không thôi, một đường lăn lộn không có bị miếng thương ngoài da nào nhưng bóng ma tâm lý thật là không ít a.
Diệp Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-loan-an-va/2776196/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.