Chương trước
Chương sau
“Ta thấy cửa này quá mạo hiểm.” Tông chủ Ngô Nguyệt của Hợp Hoan Tông vẫn cảm thấy không thỏa đáng, “Trong số các đệ tử tiến vào chỉ có một mình Lục Trầm Hàn đã từng tiếp xúc với ma, nếu xuất hiện vấn đề chúng ta cũng không thể ra tay chi viện.”

Mấu chốt là trận pháp nghịch chuyển mỗi lần mở ra đều là ngược dòng hồi tưởng nên không thể thiết lập Thủy Vân Kính theo dõi tình huống bên trong, bọn họ chỉ có thể ngồi ở đây chờ đệ tử bước ra, căn bản không có cách nào biết được tình huống cụ thể.

Mặc dù thông hành đơn có thể cảm ứng được đệ tử giết lầm phàm nhân nhưng nó cũng chỉ sẽ vỡ vụn tại chỗ chứ không mang bọn họ ra ngoài, tất cả phải chờ đêm dân trong thành bị tàn sát trôi qua mới có thể ra tới.

“Ngô tông chủ, lúc trước ngài cũng đã đồng ý dùng Huy Thành làm cửa thi đấu thứ hai.” Tông chủ Ngũ Hành Tông bất mãn nói, “Cờ đã hạ không được rút lại.”

Tông chủ Thượng Khuyết Tông tán đồng: “Trừ ba đợt đầu tiên xảy ra chuyện thì mấy năm nay các đệ tử đi vào đó cũng không ít và đều có thể tìm ra được đủ một trăm tên ma vật. Huy Thành đã được xác nhận an toàn, Ngô tông chủ không cần lo lắng.”

Mấy ngày trước thân truyền đệ tử của năm đại tông sôi nổi tiến giai thế nên bọn họ đã giữa đường đổi cửa thứ hai thành Huy Thành, gia tăng độ khó và cũng vì để các đệ tử bắt đầu tiếp xúc với ma vật.

“Có Côn Luân đệ tử ở đấy thì chém chết trăm tên ma vật trước đêm Huy Thành bị đồ hẳn là không phải việc gì khó.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ vừa lần tràng hạt vừa nhìn Phong Trần đạo nhân nói, “Chúng ta nên lo lắng cho đệ tử của mình có thể tìm ra ma vật hay không mới đúng.”

Phong Trần đạo nhân ôn hòa nói: “Đệ tử của các tông đều có sở trường riêng, Nhạc tông chủ không cần quá lo lắng.”

Trong lúc tông chủ của các tông thảo luận thì nhóm người Diệp Tố đã so chiêu với Quan Hộ Thành xong.

Với cảnh giới Hợp Thể kỳ của Quan Hộ Thành mà nói thì hiển nhiên để chọn người tuyển vào bà cũng đã không ra quá thẳng tay, năm chiêu đều có chút thu liễm. Nhưng dù vậy, số người có thể chống đỡ được hơn năm chiêu để được tuyển thì cảnh giới thấp nhất cũng đều là Nguyên Anh sơ kỳ.

Những đệ tử khác không qua được thì chỉ đành tìm kiếm ma vật ở những nơi khác trong thành.

“Nếu trong các đệ có ai bị đào thải vì giết nhầm phàm nhân thì cũng cứ ở yên trong sân, đừng đi lại lung tung.” Từ Trình Ngọc dặn dò các đệ tử khác của Ngô Kiếm Phái, “Chờ sau khi tìm đủ trăm tên ma vật chúng ta liền có thể rời khỏi đây.”

“Hai mươi người trúng tuyển, đi theo ta.” Quan Hộ Thành hô lên.

Một đoàn người đi theo bà tiến vào trong phủ thành chủ, trên đường Quan Hộ Thành quay đầu lại nhìn bọn họ hỏi: “Đệ tử Côn Luân, Ngô Kiếm Phái vì sao lại tới đây?”

“Nhiệm vụ tông môn.” Lục Trầm Hàn cầm kiếm trả lời ngắn gọn.

Quan Hộ Thành tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên, xoay người dẫn bọn họ đi thẳng đến một viện nhỏ, bên trong có mấy người đang chờ.

Bà hất cằm ý bảo mấy người nọ nâng ra một cái rương lớn: “Đây là quần áo của tu sĩ phủ thành chủ, sau khi các ngươi thay ra xong thì đi theo bọn họ nhập đội. Sân này là nơi ở tạm trú của hai mười người các ngươi.”

Phòng ốc trong sân không tính là quá lớn, dù sao đây cũng chỉ là một chỗ nghỉ tạm, dùng khi thay ca canh gác, sau đó tu sĩ hộ thành lại phát lệnh bài thông hành cho bọn họ.

Hai mươi người lãnh quần áo, chọn một phòng sau đó đi vào thay ra.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền đợi Diệp Tố ngoài cửa phòng của nàng, nàng vừa ra tới thì đưa thông hành đơn cho nàng xem.

Diệp Tố ngẩn ra, ngay sau đó cũng lấy thông hành đơn của chính mình ra kiểm tra, quả nhiên cũng giống của ngũ sư đệ, con số ở mặt trên đã thay đổi: 99.

Có người trong một thời gian ngắn như vậy đã tìm ra được ma vật đầu tiên.

Nhóm Từ Trình Ngọc ở những phòng khác cũng đã phát hiện, sôi nổi chạy ra khỏi phòng, trong tay ai cũng cầm thông hành đơn, bốn mắt nhìn nhau khó mà tin được.

“Người đầu tiên vậy mà lại không phải Lục Trầm Hàn.” Liên Liên vừa mới thay xong trang phục của tu sĩ hộ thành màu xanh xám, vẫn còn chưa quá quen, nàng kéo kéo cổ áo, nói với Trình Hoài An còn đang trong phòng: “Chúng ta phải nắm chặt thời gian mới được, lỡ như tất cả ma vật đều bị một người nào đó tìm ra thì cửa thứ ba không cần thi nữa rồi.”

“Đã thay xong hết chưa, xong rồi thì đi theo ta.” Thủ vệ vừa rồi phát lệnh bài thấy bọn họ đều đã ra khỏi phòng thì liền nói: “Về sau các ngươi sẽ thuộc đội của ta.”

“Tu sĩ được tuyển vào trong mấy ngày gần đây đã bắt đầu canh gác, các ngươi cũng không ngoại lệ.” Thủ vệ trưởng dẫn bọn họ đi ra ngoài, “Việc cần làm mỗi ngày là tuần tra phủ thành chủ.”

……

Trên đường đi quanh phủ bọn họ cũng bắt gặp vài binh lính phàm nhân, bất quá vũ khí trong tay bọn họ đều là một loại thống nhất.

“Tu sĩ so với những binh lính đó thì thảnh thơi hơn một chút.” Thủ vệ trưởng khi dẫn bọn họ đi ngang những binh lính phàm nhân thì cũng thuận miệng nói, “Các ngươi có thể hành động tùy ý, chỉ cần canh giữ, ngăn chặn tu sĩ ngoại lai đánh lén là được, đương nhiên chuyện đó thì cực kỳ hiếm phát sinh thế nên nhiệm vụ của các ngươi rất nhẹ nhàng.”

Diệp Tố đứng ở phía sau của đội ngũ, quay đầu nhìn Du Phục Thời bên cạnh, duỗi tay giúp hắn sửa lại cổ áo đang bảy vẹo tám nhăn.

Dịch Huyền liếc mắt thấy động tác của nàng, ôm kiếm hạ thấp giọng nhưng rõ ràng nói một câu: “Ta ba tuổi đã biết mặc quần áo.”

Du Phục Thời cũng không phản ứng lại lời này của hắn, chỉ là sau khi Dịch Huyền nói xong thì đi về phía trước, Du Phục Thời nhìn cái ót của hắn, sau đó như là phát hiện cái gì nói: “Diệp Tố, hắn lùn hơn ta.”

Dịch Huyền: “……”

Trước khi phong ba bão tố giữa hai vị sư đệ nổi lên, Diệp Tố nhanh chóng ho khan vài tiếng: “Chúng ta còn đang làm nhiệm vụ đó.”

Thủ vệ trưởng nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn Liên Liên và Trình Hoài An: “Hai người các ngươi là phù tu đúng không? Gần đây phù trận trong một thiên viện của phủ thành chủ hỏng rồi, đêm nay các ngươi qua đó xem thử có thể sửa được hay không.”

Liên Liên lập tức đồng ý, những nơi có vẻ có vấn đề như thế này thì nhất định phải đến điều tra.

……

Đoàn người bắt đầu tuần tra từ phía đông, đi vòng quanh phủ thành chủ để làm quen địa hình.

Khi đi ngang một tòa đại viện có tường cao bao bọc, bên trong truyền ra tiếng nhạc cụ và tiếng ca hát.

“Mai Viên.” Thủ vệ trưởng đi lên trước, đứng trước hai cửa lớn đang đóng chặt: “Đây là nơi thành chủ phu nhân thích ghé đến nhất, thường xuyên có nhạc sư cùng vũ cơ tập luyện ca múa bên trong.”

Nói xong hắn giơ tay gõ cửa: “Vừa lúc để các ngươi bái kiến phu nhân.”

Một lát sau có tiểu thị chạy ra mở cổng, nhìn thấy thủ vệ trưởng thì khuỵu xuống hành lễ.

“Đây là nhóm tu sĩ cuối cùng tuyển chọn trong năm nay, ta dẫn đến bái kiến phu nhân.” Thủ vệ trưởng nói.

Âm thanh ca múa trong Mai Viên bỗng dưng dừng lại, một giọng nữ lười biếng truyền ra từ bên trong: “Dẫn đến đây đi.”

Đoàn người tiến vào thì nhìn thấy một mỹ phụ hơn 30 tuổi đang dựa nửa người trên ghế quý phi, bên cạnh có một tiểu thị quỳ trên mặt đất, đấm chân cho bà.

“……Tu sĩ được chiêu mộ năm nay diện mạo đều trông không tệ nhỉ.” Thành phủ phu nhân hơi ngồi dậy, “Đã đưa đến gặp thành chủ chưa?”

“Bẩm phu nhân, thành chủ bảo sẽ gặp bọn họ vào ngày khác, thuộc hạ đang dẫn bọn họ làm quen phủ thành chủ.” Thủ vệ trưởng nói.

Trong đội ngũ, Mã Tòng Thu trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm nhóm vũ cơ đứng cách đó không xa: “Đó là Mai Cừu Nhân và Nhan Hảo đúng không?”

Mai Cừu Nhân chớp chớp mắt, quăng mấy cái mị nhãn về phía bọn họ, đúng lúc Lữ Cửu và Chu Vân nhìn sang, hai người không khỏi rùng mình một cái.

“Còn có cả người Thượng Khuyết Tông.” Từ Trình Ngọc nhìn mấy người đang ôm đàn và sáo nói.

“Không hổ là Hợp Hoan tông.” Liên Liên nhìn Mai Cừu Nhân uốn éo trong bộ đồ múa mà gai ốc đều nổi hết cả lên, nàng quay đầu nhìn Trình Hoài An bên cạnh, cảm thấy vẫn là sư đệ nhà mình thuận mắt hơn.

Lục Trầm Hàn đứng ở giữa, hai mắt lãnh đạm, đảo qua mọi người chung quanh một lượt, như là muốn phát hiện ra manh mối gì đó từ những người này.

Đại khái là vì ánh mắt của bọn họ quá rõ ràng nên thành chủ phu nhân bật cười một tiếng: “Mấy vị tu sĩ mới tới này là nhìn trúng vũ cơ nào của ta rồi sao?”

Mọi người lập tức thu hồi tầm mắt.

“Được rồi, ta còn muốn xem bọn họ tập luyện, ngươi dẫn người lui xuống đi.” Thành chủ phu nhân phất phất tay nói.

Trước khi rời đi, Dịch Huyền bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ quái dâng lên, hắn hơi nghiêng người, cuối cùng nhìn thoáng qua thành chủ phu nhân đang nằm trên ghế.

“Làm sao vậy?” Diệp Tố thấp giọng hỏi hắn.

Dịch Huyền lắc đầu, hắn cũng không rõ lắm.

Sau khi rời khỏi Mai Viên, Từ Trình Ngọc hỏi thủ vệ trưởng: “Thành chủ phu nhân muốn vũ cơ và nhạc sư tập luyện là vì trong phủ chuẩn bị có hỉ sự gì sao?”

“Cũng không phải là chuyện lớn gì.” Thủ vệ trưởng nói, “Qua một đoạn thời gian nữa thì thành chủ phu nhân muốn tổ chức sinh thần cho đệ đệ của người, chưa từng thiếu năm nào, mỗi năm vào dịp đó cũng tính là náo nhiệt. Mà ngày thường không có tiệc gì thì phu nhân cũng thích xem ca múa.”

“Đệ đệ của thành chủ phu nhân cũng ở trong phủ này sao?” Ninh Thiển Dao đứng ở đầu nhóm người tò mò hỏi.

Thủ vệ trưởng gật đầu: “Đúng vậy, thân thể của ngài ấy không tốt, phải luôn dựa vào đan dược để kéo dài. Thành chủ chúng ta vì thỉnh y tu luyện chế đan mà tiêu tốn không ít linh thạch.”

“Đan dược của tu chân giới đối với phàm nhân quá mức bá đạo, không thể dùng thường xuyên.” Từ Trình Ngọc nhíu mày, “Phàm nhân vô tiên cốt, thọ mệnh đã được định sẵn, không thể cường kéo.”

“Đệ đệ của thành phủ phu nhân có tiên cốt.” Thủ vệ trưởng lắc đầu, “Đáng tiếc thân thể quá yếu ớt, không thể nhập đạo trở thành tu sĩ.”

Mọi người đều có điểm suy tư, việc dân trong thành bị tàn sát trong một đêm ắt có chủ mưu đứng sau, chỉ có tìm ra được kẻ đó thì mới có thể thuận lợi lôi tất cả ma vật ra ánh sáng.

Phủ thành chủ không hề nhỏ, dưới sự dẫn dắt của thủ vệ trưởng, sau khi bọn họ đi một vòng, quen thuộc được địa hình cùng với phân chia nhiệm vụ xong thì trời cũng đã tối đen.

“Buổi tối sẽ có một đội khác thay ca, hôm nay các ngươi đi về nghỉ ngơi đi.” Thủ vệ trưởng phất tay bảo bọn họ giải tán.

Liên Liên và Trình Hoài An lưu lại, chuẩn bị chạy đi xem phù trận bị hỏng.

“Thủ vệ trưởng, chúng ta mới đến Huy Thành, còn chưa tìm được chỗ ở, có thể cho chúng ta tạm ở lại phủ thành chủ được không?” Diệp Tố hỏi thủ vệ trưởng.

Bọn Từ Trình Ngọc cũng chậm rãi giơ tay: “Chúng ta cũng không đặt được phòng.”

Liên Liên cũng kéo Trình Hoài An nhấc tay: “Hai chúng ta nữa.”

Thủ vệ trưởng quay đầu nhìn nhìn bọn họ: “Cũng được, vừa lúc sáng sớm ngày mai các ngươi cùng những tu sĩ được tuyển vào trước đó bái kiến thành chủ cũng được.”

Mọi người nhất trí sẽ về viện tạm trú nơi thay đồ lúc nãy để qua đêm, Lục Trầm Hàn không tham gia, hắn sờ sờ vạt áo trước ngực, tránh đến một chỗ không người, lấy ra một khối Thông Ma Bàn, giơ lên hai ngón tay rót linh lực vào đó, nhìn cây kim trên mặt la bàn chuyển động.

Thông Ma Bàn có thể chỉ ra được phương hướng nào có ma, lúc trước sau khi hắn chém chết Thiên Ma, Phong Trần đạo nhân đã đưa khối Thông Ma Bàn này cho hắn.

Nhưng kim đồng hồ trên la bàn trong tay lại quay tít mù, không hề có dấu hiệu dừng lại, vô luận hắn xê dịch đến vị trí nào thì kim đồng hồ của Thông Ma Bàn cứ mãi xoay vòng.

Hắn thu linh lực, đôi mắt như kết băng, trừ phi Thông Ma Bàn hỏng, nếu không thì chỉ có một khả năng là mỗi một phương hướng của phủ thành chủ đều có ma vật.

……

“Thủ vệ trưởng chỉ bảo hai người chúng ta tới đây, cô tới làm cái gì?” Liên Liên đứng trước phù trận ở thiên viện hỏi.

Diệp Tố đứng song song với nàng, vừa ngó nghiêng phù trận vừa nói: “Ta cũng biết chút ít về phù trận nên muốn tới xem thử.”

Liên Liên tức đến bật cười, quay đầu lại nhìn một đống người sau lưng Diệp Tố: “Vậy còn những người này tới đây làm gì?”

Thiên Cơ Môn, Ngô Kiếm Phái đều có mặt.

“Chúng ta tới xem thử Diệp Tố sẽ xem thử như thế nào.” Chu Vân hùng hồn chính nghĩa nói.

Trình Hoài An đứng ở phía trước ngoắc tay bảo bọn họ tới gần: “Phù trận này ít nhất đã có niên đại mấy trăm năm, thoạt nhìn do thời gian đã lâu nên bị sụp ở vài góc.”

Phù trận được bố trí trên một cánh cửa bên trong thiên viện, dùng Tĩnh Tâm Phù chuyên đuổi ma để kết trận.

“Đây là phù trận được yêu thích nhất ở các thành trấn.” Trình Hoài An đứng dậy nói, “Phù sư Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể thiết hạ, phù trận ở Huy Thành này ta nghĩ là do phù sư Hợp Thể kỳ đã thiết lập, bất quá thời gian đã qua quá lâu nên uy lực của phù trận đã giảm đi, chúng ta có thể thử tu bổ lại xem sao.

“Các ngươi là ai?”

Một âm thanh nhẹ tênh vang lên ở sau lưng nhóm người.

Mọi người cả kinh, tức tốc quay đầu nhìn lại thì thấy người nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi thon gầy, sắc mặt tái nhợt, trên người có khoác một kiện áo choàng thật dày.

“Cô có biết hắn tới đây từ lúc nào hay không?” Liên Liên giả vờ vén vén tóc bên tai, thấp giọng hỏi Diệp Tố bên cạnh.

Diệp Tố lắc đầu: “Không biết.”

Tất cả mọi người ở đây đều là Nguyên Anh kỳ, thế mà lại không một ai phát hiện ra nam tử trẻ tuổi ở đối diện có mặt từ lúc nào, lúc này tâm cảnh giác của mọi người đã sắp vọt lên tới cổ họng.

Hoặc là cảnh giới của nam tử này cao hơn bọn họ, hoặc là hắn…… là ma.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.