Để dựng lên hộ môn đại trận cần một lượng linh thạch cực lớn, Diệp Tố muốn dâng nó lên để có thể một lần trông thấy đại trận hoàn chỉnh một cách rõ ràng, muốn xem thử nó có liên hệ gì với linh mạch sau núi hay không.
“Được.” Hoàng Nhị Tiền thậm chí không hỏi lí do là gì, trực tiếp đồng ý, “Ta sẽ đưa tới Thiên Cơ Môn.”
“Truyền Tống Trận ở khu vực này không dùng được nữa.” Dịch Huyền đang chà lau Trọng Minh đao chen vào một câu, “Chỉ có thể dùng quyển trục truyền tống.”
Hơn nửa năm này Vô Âm Tông tìm người đến thiết lập một Truyền Tống Trận trong tông môn của chính mình, Truyền Tống Trận dưới chân núi không có người duy trì hoạt động, cứ thế mà hoang tàn.
“Ta có quyển trục truyền tống.” Hoàng Nhị Tiền nói, “Nửa năm nay quyển trục truyền tống bán rất chạy, rất nhiều tu sĩ cần mua nên ta nhập vào rất nhiều.”
Hiện giờ Truyền Tống Trận đa phần chỉ được vận hành ở các thành lớn, các địa phương nhỏ dễ dàng bị ma theo dõi, có thể khi vừa đến nơi liền sẽ lọt vào phục kích của ma vật, trong khi quyển trục truyền tống có thể trực tiếp đến được mục tiêu, chính xác và tiện lợi hơn.
“Vậy ta đi chuẩn bị linh thạch ngay.” Hoàng Nhị Tiền đóng lại truyền tin ngọc điệp.
Diệp Tố ngồi thẳng xuống bậc thang trong sân, thức hải trong linh phủ của nàng vẫn đang không ngừng quay cuồng, vừa rồi tự đoạn thần thức mang đến ảnh hưởng không nhỏ, đầu nàng đau muốn nứt ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-loan-an-va/2776085/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.