Minh Lưu Sa và Tây Ngọc chụm đầu lại xem tờ giấy mà Vu thủ vệ lưu lại, trên giấy viết: “Có hẹn với người, tạm thời rời đi.”
Phía dưới ký tên Vu thủ vệ.
“Thủ vệ đi rồi.” Tây Ngọc nhìn các sư đệ sư muội trên Thí Luyện Trường, không khỏi lo lắng nói, “Thiên Cơ Môn chỉ còn một người có thể đánh.”
Toàn bộ đệ tử Ngô Kiếm Phái đã trở về, trên dưới Thiên Cơ Môn chỉ còn một kiếm tu duy nhất — Lữ Cửu.
Nàng đã tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ, nhưng hiện giờ tu chân giới đại loạn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ dựa vào một Hóa Thần trung kỳ không thể nào bảo vệ được hết mọi người Thiên Cơ Môn.
“…… Đại sư tỷ.” Sư muội cầm tờ giấy chạy đến lúc nãy đột nhiên lẩm bẩm.
“Đại sư tỷ hiện tại không có ở tông môn, chúng ta không được kéo chân sau tỷ ấy, phải tập trung luyện chế thêm nhiều pháp khí.” Minh Lưu Sa ngửa đầu chỉ vào trận pháp đang vận chuyện trên không trung nói: “Tình huống tệ nhất thì Thiên Cơ Môn vẫn còn trận pháp che chở.”
Tây Ngọc cũng có chút nhớ những khi đại sư tỷ ở đây, có đại sư tỷ thì bọn họ đều không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì.
Nhưng sư muội kia lại lắc đầu, vươn ngón trỏ chỉ ra đằng sau của hai người: “Đại sư tỷ đã trở lại!”
Minh Lưu Sa và Tây Ngọc quay phắt người nhìn theo, liền thấy Diệp Tố, Du Phục Thời và Dịch Huyền đang dứng bên ngoài đại trận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-loan-an-va/2776019/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.