Giữa hai mày của Hình trưởng lão có hai đường hằn rất sâu, mặc dù không nhíu mày cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không giận tự uy, ông nhìn Diệp Tố đột nhiên sửa miệng thì cảm thấy kỳ quái: “Con đồng ý dạy?”
Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên người vị tiểu sư đệ nào đó đang cà kê dê ngỗng ở đằng xa, đi mãi không tới: “Sau khi dạy hắn biết chữ, Hình trưởng lão nhớ phải cho con một vò rượu Bát Thanh.”
“Một bình nhỏ thôi.” Hình trưởng lão sửa lại cho đúng.
“Được.” Diệp Tố đồng ý.
Lúc này Du Phục Thời chậm rì rì theo sau ông rốt cuộc cũng đi tới, mấy ngày qua cuộc sống của hắn rất nhẹ nhàng vui sướng, nào ngờ trưởng lão này lại một hai muốn kiểm tra bài vở của hắn.
Du Phục Thời có bao giờ nghe giảng, làm sao có thể biết chữ, kết quả trưởng lão này nổi giận đùng đùng muốn dẫn hắn tới Chấp Sự Đường gì đó.
Dọc theo đường đi Du Phục Thời thầm nghĩ, ba bữa cơm ở nhà ăn tuy rằng khá ngon nhưng hắn cũng đã ăn rồi, nếu trưởng lão dám trừng phạt hắn, hắn sẽ san bằng nơi này, hừ!
Hắn vừa mới nghĩ xong bảy bảy bốn chín cách đối phó Thiên Cơ Môn, ngước mắt lên liền thấy người đã ném hắn vào đầm lầy hôm trước!
Diếp Tố nắm rõ suy nghĩ của tiểu sư đệ trong lòng bàn tay, vừa thấy hắn muốn mở miệng, liền giành trước bước lên, ngăn cản tầm mắt của Hình trưởng lão: “Hình trưởng lão, vậy giờ con dẫn vị tiểu sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-loan-an-va/2775997/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.