Sáng hôm sau, tôi thức dậy với tâm trạng có chút mệt, tôi vệ sinh cá nhân xong xuôi, rồi bước xuống nhà, ăn sáng. Mọi thứ vẫn thế, vẫn hạnh phúc, vui vẻ, như ngày nào. Tôi bước lên xe, đi đến trường.
Trời xui đất khiến thế nào mà vừa xuống xe đã đụng trúng tên gia hỏa đấy, hắn nhìn tôi:
- Có sao không?
- Không sao!! - Tôi cố gắng mở lời
- Vậy thì tôi... - Hắn đang nói dở
- Hình như giáo viên gọi tôi rồi, hẹn gặp lại - Tôi nhanh chóng cắt ngang lời, đứng dậy, bỏ chạy
Tôi không muốn nói chuyện với hắn nhiều nên cố chạy thật nhanh. " Độp", tôi ngã xuống đất, sao số nó cứ bị đen hay do ông trời vậy, lại đụng trúng 1 nhân vật phụ nữa - Hào Tử, bạn thân của Dạ Thần ( đã được nhắc ở chap 2). Cậu ta đỡ tôi dậy. Tôi cứ có cảm giác là hình như mỗi lần tôi đụng độ với 1 nhân vật nào đó mà là nam thì đều bị ngã văng xuống đất. Nếu tôi tính không nhầm thì còn hơn 1 chục nam phụ nữa
Thế khác nào tôi phải ngã hơn 1 chục cái nữa, không được không được, phải tránh xa họ ra. Tôi đang nghĩ cách để thoát hơn 1 chục cái ngã văng đấy thì lại có cảm giác mình đang di chuyển. Tôi ngước lên, tên Hào Tử này đang bế tôi, mà còn là kiểu bế công chúa nữa chứ.
Tôi vùng vẫy, kêu lên:
- Thả tôi xuống...
- Chân cậu đang chảy máu kìa - Cậu ta đáp 1 cách nhẹ nhàng
Đúng nhỉ, tôi cũng không biết tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-lam-nu-chinh-toi-cung-khien-nam-chinh-yeu-toi/187508/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.