Sau mấy phút mệt nhọc, cuối cùng cũng đến phòng ở kí túc xá. Tôi mở cửa, 2 người kia vẫn chưa đưa về tới đây. Tôi đưa hắn vào phòng ngủ của hắn.Đẩy hắn xuống, rồi đi. Nhưng tôi không ngờ, hắn kéo tôi lại. Tôi nằm lên người hắn, úp mặt vào lồng ngực, hắn ôm chặt tôi không buông.
Hắn nói mớ:
- Ực..đừng..đi
Rồi hắn ôm chặt hơn, tôi cảm thấy hơi khó chịu khi nằm trong tư thế này, tôi vỗ về:
- Không đi không đi, bây giờ ngồi dậy rồi chúng ta từ từ nói chuyện ha...
Nghe vậy thì hắn cũng buông, bây giờ tôi với hắn ngồi khoanh chân đối diện nhau, tôi hỏi:
- Dạo này anh làm sao đấy? Tôi đã không làm phiền anh nữa thì anh phải vui lên chứ..
- Ực..ực..
Hắn nấc lên, nhưng không trả lời. Hắn cúi đầu xuống chẳng chịu ngẩng lên, hắn bắt đầu khóc:
- Em có biết không?...ực..tôi sắp không trụ nổi nữa rồi..Mỗi lần...ực..thấy em đi bên người khác nói chuyện...ực...tôi bắt đầu cảm thấy tức trong người...Em biết không, ngày em bỏ đi, tôi đã cố gắng..ực...tìm em bằng hết sức mình nhưng lại không có kết...ực ...quả, tôi như sắp phát cuồng lên vậy...ực..rồi đến ngày, em không chơi trò mất tích với tôi nữa, em quay lại...ực...lúc ấy, tôi đã vui mừng như 1 kẻ điên, vừa thấy em...ực..tôi đã không khống chế được cảm xúc mà ôm chầm lấy em, tôi sợ em chạy mất...ực...tôi sợ sẽ mất em đến phát điên rồi, tôi cố gắng...xin lỗi em, nhưng em lại 1 lần nữa...chơi trò chiến tranh lạnh với tôi...ực...Tôi biết, tôi đã sai khi đánh em, khi không giữ lời hứa, tôi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-lam-nu-chinh-toi-cung-khien-nam-chinh-yeu-toi/1475651/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.