Chỉ còn vài phút nữa là phải ra sân, mặc dù Nguyễn Lam Ân bị thương không nghiêm trọng nhưng không thể bọc lộ hết năng lực, hơn nữa nếu miễn cưỡng ra chạy thì sẽ làm thương tích thêm nặng, bạn học đều không ai hy vọng cậu ra sân.
“Cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta tìm người thay thế.”
“Đúng đó, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Vậy các cậu xem ai có thể thay tôi.” Nguyễn Lam Ân nhìn chân mình được quấn mấy vòng vải trắng đành nhượng bộ.
“Cái này…”
“Để tôi cho, tôi nhất định chạy hết sức mình!”
“Cậu thì thôi đi.” Đỗ Đức Huy nhìn cậu ta lắc đầu: “Để tôi thay cậu chạy.”
“Không được, cậu vừa mới chạy 1500m xong, còn được bao nhiêu sức mà chạy đua với người ta?”
Cho dù Đỗ Đức Huy chạy được, cậu cũng không cho hắn chạy. Cậu nghiêng đầu nhìn người đứng bên cạnh, ôn tồn hỏi: “Bách Dương, cậu chạy được không? Cậu có thể chạy thay cho tôi được không?”
Lời cậu vừa nói ra, mọi người nhất thời đều im lặng nhìn nhau. Có người bất ngờ, có người nghi hoặc, cũng có không tin tưởng lắm, suy cho cùng thì dù đã học chung với hắn hơn một tháng thì cũng không có ai hiểu rõ về người này, gần nhất chỉ biết thành tích học tập của hắn rất nghịch thiên.
“Lam Ân, cậu không thể…” Đỗ Đức Huy phản ứng trước, vừa định lên tiếng nhắc nhở cậu nhưng lời mới nói được một nửa đã bị người ta làm lơ bỏ qua.
Cao Bách Dương nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Cậu tin tôi?”
“Ừm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393260/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.