Mưa phùn khiến quần áo ẩm ướt, những cánh hoa rơi xuống đất không một tiếng động. Mưa xuân là nhẹ nhàng nhất, từng hạt, từng hạt, kèm theo chút gió nhẹ. Mưa bụi dầy đặc không tiếng động xao động nhè nhẹ ở giữa không trung giống như một bức màn sa mỏng, Học viện Thánh Tu Tư bị bao phủ trong màn mưa, ẩn ẩn hiện hiện.
Tô Mộ Thu ngồi trên bờ hồ nhân tạo Thấm Hinh Viên, đây là chỗ cô thích nhất, bởi vì mỗi lần nhìn hồ nước màu xanh không gợn sóng này, lòng của cô liền trở nên bình lặng.
Nhưng mà hôm nay, nước hồ lại không có cách nào làm bình lặng tâm trạng đang xao động của cô. Từ lúc bị hai người kia uy hiếp trở thành món đồ chơi, trong trái tim cô luôn lẩn quẩn một sự bực tức nóng nảy không thể giải thích được.
“Đừng nghĩ thoát khỏi chúng tôi, bất kể cô chạy trốn tới nơi nào, chúng tôi đều có biện pháp bắt cô về, cô tuyệt đối không thể gánh chịu được hậu quả đâu, nếu ngoan ngoãn có lẽ chúng tôi chơi chán, có thể thả cô đi sớm một chút.”
Giọng điệu cuồng vọng bá đạo, cô mặc dù tức giận lại không thể tránh được, cô không rõ, loại cao quý như bọn họ làm sao có thể vừa ý cô, bởi vì thân thể của cô sao?
Phượng Dạ Hoàng, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô thật sâu yêu mến một người đàn ông, vì anh ta không chút nào ba hoa lại có vẻ tự nhiên khí phách, cũng vì lời nói và việc làm của anh ta đều thể hiện phong thái vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-den-treu-choc-ta/83586/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.