Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên song song quỳ gối trên ghế sô pha, nhu thuận nghe thanh âm dễ nghe nhu hòa vang lên thông qua loa điện thoại.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên có ngoan ngoãn ăn sáng không?”
“Dạ có.” Hai người lên tiếng.
“Mẹ, con nói với mẹ điều này, Tiểu Nhiên không ăn thịt.”
“Mẹ, Tiểu Mạc không ăn rau.” Hai đứa trẻ thi nhau mách lẻo.
“Lại không ngoan.” Bên kia ôn nhu trách cứ, “Kén ăn là thói quen không tốt, sẽ không thể cao lớn nha.”
“Hì hì……… Tiểu Nhiên không ăn thịt không cao, con sẽ cao hơn.” Phượng Sở Mạc đối với Phượng Sở Nhiên đáng yêu le lưỡi, cậu nhăn nhăn cái mũi nhỏ, “Anh coi chừng ăn nhiều thịt sẽ biến thành đại mập mạp, a! Mẹ, Tiểu Mạc gõ đầu con……..”
“A! Mẹ, Tiểu Nhiên cắn cánh tay con………..”
Bên kia một tiếng cười khẽ, lẳng lặng nghe hai người con trai đùa giỡn.
“Tiểu Mạc, thành thật nói cho mẹ nghe, con có……sáng sớm vụng trộm chạy tới phòng ông Mạc giựt râu mép ông không, Tiểu Nhiên đừng cười, con có bắt dế dọa chị Tố không? Không nghe lời mẹ sẽ đánh mông các con!”
Cô giả bộ tức giận thành công hù hai đứa con trai, hai người lập tức đỏ hai mắt, “Mẹ, bọn con rất ngoan, gần đây đều không có đùa dai, mẹ đừng tức giận.”
Thanh âm trẻ con nghẹn ngào làm cho người bên đầu dây kia sững sờ, giọng nói nhu hòa dỗ ngọt, “Bảo bối ngoan, mẹ không có tức giận.”
“Mẹ không thể không cần bọn con! Khi nào thì mẹ trở về?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-den-treu-choc-ta/2101930/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.