🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chúng tôi đứng ngoài cửa lớp, tôi kể cho anh nghe những tình cảm thầm lặng mà tôi đã luôn cất giấu trong tim mình. Tôi cứ ngỡ mình đơn phương ngần ấy năm trời, hèn mọn xiết bao. Thì ra chàng thiếu niên tôi yêu cũng yêu tôi, yêu tôi suốt những năm tháng tôi tưởng mình với anh chỉ là bụi bặm.



Chúng tôi tản bộ xung quanh khuôn viên trường một lúc, đến khi đi ngang qua phòng nhạc, tôi chỉ vào cây đàn piano.



"Trong tiệc mừng năm mới, anh ở trên đó chơi đàn dương cầm còn Giang Yên thì khiêu vũ bên cạnh, anh không biết em hâm mộ bao nhiêu đâu."



Anh xắn tay áo lên:



“Để bây giờ anh đàn cho em, chỉ đàn cho mình em.”



Tôi nói thêm:



“Vậy anh phải vừa đàn vừa hát."



"Được thôi."



Ngón tay Cố Tư Uyên thon dài, đầu ngón tay thả trên phím đàn nhanh thoăn thoắt, điệu nhạc đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi.



Anh cất tiếng hát:







“Tôi chắc chắn rằng tôi đã nói yêu em hàng trăm năm trước đây.”



Tôi nghe xong thì nhíu mày, ngắt lời anh:



“Chờ đã!”



Anh dừng lại, nhìn về phía tôi:



“Sao vậy em?”



Tôi nhìn anh một cách kỳ lạ, trước kia không phát hiện ra thế mà Cố Tư Uyên là tông điếc.



Chơi đàn dương cầm hay như vậy, thế mà cất giọng hát lên thì không tài nào nghe nổi.



Sự cảm động và vui sướng trong trái tim tôi lập tức tan biến.



Tôi bước đến kéo anh lên:



“Bỏ đi, bỏ đi, chúng mình

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bo-lo/2947357/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Không Bỏ Lỡ
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.