Nói về phía Tưởng Lan.
Sau khi Tưởng Lan về đến nhà, tất nhiên không có bàn tiệc thịnh soạn đợi nàng, chỉ có vài câu hỏi thăm tượng trưng từ chú Tưởng và nhiều lời than vãn: nước đắt, điện đắt, gạo đắt, chỉ có nhân công là rẻ mạt, hiện ông ấy đang nấu cơm cho công nhân ở một xưởng dép tư nhân trong thị trấn, một tháng chỉ đủ tự nuôi sống bản thân.
Tưởng Lan nghe xong, không có biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Ba yên tâm đi, con không cần ba nuôi, Tiểu Uy cũng không cần, ba chỉ cần tự lo thân là được."
"Ba không phải có ý đó..."
Tưởng Lan không muốn nhìn thêm bộ dạng này của ông, liền thẳng thừng nói: "Ba, con về đây là muốn sống yên ổn, nếu ba còn muốn sống chung với bọn con thì hãy làm việc đàng hoàng, sống đúng mực đi. Kiếm tiền không có việc nào là dễ cả, tiền đến nhanh thì cũng đi nhanh. Nếu ba muốn kiếm tiền nhanh thì cứ tiếp tục đi con đường cũ, nhưng con sẽ không can thiệp nữa, Tiểu Uy cũng không, cùng lắm thì chúng ta sống riêng đi."
Những lời này làm cho chú Tưởng cảm thấy xấu hổ và bối rối, vội vàng nói: "Sao có thể sống riêng được? Như vậy chẳng phải là gia đình ly tán sao? Không được, ba có con trai con gái, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sao ba sống làm người được. Đương nhiên ba muốn sống cùng các con rồi, ba cũng đã bỏ đánh bạc, bây giờ thậm chí còn ít khi xem người ta chơi bài nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-binh-thuong/3724462/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.