Sau khi trở về từ thành phố, hai người cùng đi thăm thú chợ hoa của huyện.
Tưởng Lan nhìn trúng một chậu lan báo tuế*, nhưng hỏi giá xong, Lâm Cẩm Vân cảm thấy quá đắt.
*Lan báo tuế ở Việt Nam còn gọi là Lan mũi mác hay Lan kiếm tàu.
Cô không nói thẳng là quá đắt, chỉ nhìn trái nhìn phải nói chuyện khác, nói một hồi ngại dáng hoa quá phóng túng không nội liễm, một hồi lại ngại màu sắc quá tối không thu hút.
Tưởng Lan thấy ánh mắt chủ tiệm hoa càng ngày càng âm trầm, vội vã đặt chậu lan báo tuế xuống, kéo Lâm Cẩm Vân đi tới chỗ hoa phong lan.
"Em không thích cũng đừng nói trước mặt người ta như thế, nghe không giống tới mua hoa mà giống tới soi mói hơn."
Lâm Cẩm Vân thoáng nhìn sang chủ tiệm, lúc này mới nhận ra nói: "Em cảm thấy... chậu lan báo tuế kia không được lắm."
Tưởng Lan bất đắc dĩ nói: "Vậy em lấy phong lan đi, tóm lại cứ mua một chậu. Chị cảm thấy nếu em mà không mua, chủ tiệm sẽ liều mạng với em luôn đó..."
"Em mua em mua, có nói là không mua đâu."
Lâm Cẩm Vân nhanh chóng nhắm được một chậu phong lan, đơn giản nhất cũng rẻ tiền nhất, lá xanh um tươi tốt điểm xuyết vài đóa hoa lan trắng ngà, duyên dáng yêu kiều, khiêm tốn lại cởi mở, nhưng ngược lại cũng vừa nội liễm lại tao nhã.
Lâm Cẩm Vân rất thích chậu phong lan này, hỏi thử giá cả lại càng thích hơn, lúc này để Tưởng Lan trả tiền, cuối cùng ôm chậu lan xinh đẹp về nhà.
Tối đến, hai người họ như dán keo dính, dính chung một chỗ ngồi đọc sách.
Lúc trên xe buýt, lời thông báo của Tưởng Lan như tiêm cho Lâm Cẩm Vân liều thuốc kích thích, hiện giờ cô không còn thỏa mãn với việc Tưởng Lan chỉ rúc vào người mình nghe đọc sách, mà muốn nàng ngồi hẳn vào lòng mình nghe sách.
Lâm Cẩm Vân cho rằng Tưởng Lan sẽ không dễ dàng đáp ứng, đã chuẩn bị tốt hoặc là chơi xấu hoặc là làm nũng. Nhưng bất ngờ là, Tưởng Lan lại có thể chỉ một câu đã đồng ý, đỏ mặt gật gật đầu rồi chui vào lòng Lâm Cẩm Vân, để cô ôm sau lưng mình.
Sự ngọt ngào này tới quá bất ngờ, Lâm Cẩm Vân kinh ngạc quên cả đọc sách, ngơ ngác ôm Tưởng Lan đến phát ngốc.
"Không đọc nữa sao? Vậy chị đi ngủ?"
Lâm Cẩm Vân mau chóng khôi phục tinh thần, ôm ấp Tưởng Lan, cằm khẽ tựa lên vai nàng, nhẹ giọng đọc sách bên tai nàng.
Nhưng tiểu biệt thắng tân hôn, sao mà đọc sách có thể giải tỏa nỗi khổ tương tư chứ?
Đọc xong một bài, miệng Lâm Cẩm Vân liền không chỉ dùng để đọc sách nữa, mà bắt đầu du ngoạn trên khuôn mặt Tưởng Lan, đi tới đâu hôn tới đó, giống như người lữ khách gấp gáp xin nước giữa sa mạc khô cằn.
Cuối cùng, khi cô tới gần cánh môi mềm mại ướt át kia, liền không chút do dự dán môi mình lên, vui sướng mà kích động hưởng thụ hương thơm ngọt ngào.
Nhuyễn ngọc ôn hương, muốn ngừng mà không được.
Đại não cô mất đi lý trí cùng kiểm soát, chỉ biết là phải không ngừng mút lấy để giảm bớt khát vọng, trong khoảnh khắc liền đè người ta dưới thân.
Môi Lâm Cẩm Vân còn tiếp tục tìm kiếm ở nơi không biết tên, tay cũng dần dần tiến vào, hỗ trợ mở mang bờ cõi.
Lúc này cánh môi lần theo đường cong mềm mại xuống thẳng một đường, cảnh đẹp trước mắt khiến tim cô đập loạn không thôi, làm cô triệt để mất kiểm soát, chỉ biết ngừng chân lưu luyến, du ngoạn bốn phương, không kịp đợi để lưu lại dấu chân mình.
Người dưới thân khẽ run lên, thân thể cũng theo đó mà cứng đờ.
Lâm Cẩm Vân cảm nhận được có chút cảm giác muốn lùi bước, lập tức liền kiềm chế làm càn, ngẩng đầu nhìn người đã thương nhớ đêm ngày kia, trong mắt lại hiện lên sự khao khát và cầu xin.
Chẳng mấy chốc, lời cầu khẩn không lời của cô được phê chuẩn, một đôi tay ôn nhu nhẹ nhàng câu lên cổ cô, dẫn đường cô chậm rãi tới gần, cuối cùng trở về với nơi ngọt ngào ôn nhu kia.
Lâm Cẩm Vân xúc động hôn môi người dưới thân.
Vì báo đáp phần ân tình này, cô nhiệt tình bái tạ ân nhân. Từng chút từng chút ôn nhu mà tìm kiếm, thành kính mà thưởng thức, cuối cùng đặt chân đến khu rừng vắng, tìm được đóa lan thơm thánh khiết kia.
Đóa hoa kia ôn nhu mà mềm mại, đang thẹn thùng nở rộ, lặng lẽ chờ người tới thưởng hoa.
Mà người thưởng hoa này lại không thỏa mãn với việc chỉ thưởng thức, cô lại là một văn nhân, tất nhiên hiểu được đạo lý có hoa nên hái thì cứ hái.
Vì thế, cô ôm lấy tình cảm ái mộ sâu đậm, không chút do dự mà hái xuống đóa mỹ lan cao khiết.
Đau nhói, tê dại, chấn động, hưng phấn, choáng váng... những loại cảm giác trước nay chưa từng trải nghiệm cứ lần lượt đến.
Tưởng Lan nhìn ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu, thời khắc này, ngay cả ngọn đèn huỳnh quang lặng lẽ thắp sáng cũng quá dư thừa, vì vậy duỗi tay hướng mép giường, kéo tắt ngọn đèn trên đầu kia.
Bóng đêm như nước, hẹn đẹp như mơ.
Ngày hôm sau, Tưởng Lan lại một lần nữa dậy muộn. Nàng chống thân thể đang mệt mỏi rã rời lên, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 10 giờ 5 phút.
Nhìn bốn phía xung quanh, lại không thấy Lâm Cẩm Vân đâu.
Tưởng Lan bất đắc dĩ thở dài, cũng không có ý định xuống giường, lại vô lực nằm xuống. Nàng vừa mới nằm xuống liền cảm thấy dưới thân không đúng, cúi đầu nhìn một cái, không thấy ga trải giường.
Nàng nghĩ đến những chuyện tối qua, trên mặt đỏ bừng hiểu ra, chui vào trong chăn chờ cái người mỗi lần chiếm tiện nghi xong, ngày hôm sau liền không thấy tăm hơi bóng dáng.
Người nọ cũng không để Tưởng Lan đợi lâu, vẫn giống như hôm qua, Lâm Cẩm Vân lại đem theo túi lớn túi nhỏ trở về.
Lâm Cẩm Vân xách đồ đạc trên tay tới chiếc bàn ở ban công, lại tới nhà tắm rửa sạch lau khô tay, tiếp theo đóng cửa ban công, kéo rèm cửa sổ, xoay người ngồi xuống đệm.
Cô thấy Tưởng Lan trốn trong chăn đưa lưng về phía mình, liền thò đầu qua xem nàng đã tỉnh hay chưa.
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy gò má đỏ bừng của Tưởng Lan, hai chân mày hơi nhíu lại, cùng với đôi mắt đang chuyển động dưới mí mắt vẫn nhắm chặt, liền đoán được nàng đang giả vờ ngủ, nhất thời nổi ý muốn trêu đùa, lấy tay đùa nghịch hàng mi dài uốn lượn của nàng.
Mí mắt Tưởng Lan lập tức phản xạ có điều kiện mà di chuyển, chớp chớp một cách quái dị và buồn cười, khiến Lâm Cẩm Vân bật cười thành tiếng.
Tiếng cười này làm lộ ý đồ của cô, do vậy Tưởng Lan phát hiện cô cố ý trêu đùa mình, lập tức mở hai mắt, cau mày trợn mắt nhìn cô.
Ý cười còn vương trên mặt, Lâm Cẩm Vân vui tươi hớn hở vạch trần Tưởng Lan: "Nào có ai ngủ mà tròng mắt vẫn đảo quanh dưới mí mắt đâu chứ?"
"Em đúng là thông minh."
"Chị muốn ăn chút gì không? Cơm sáng còn chưa ăn, chắc là đói bụng rồi?"
"Không đói."
Ai ngờ, vừa dứt lời, trong chăn liền vang lên một hồi ục ục.
Mặt Tưởng Lan giống như bị hun nóng liên tục đỏ lên, vội dời mắt không nhìn Lâm Cẩm Vân, oán trách nói: "Còn có thể dậy sao, toàn thân đều đau nhức hết cả."
Lâm Cẩm Vân cười nghẹn, lấy lòng nói: "Dậy không được thì đừng dậy, cứ ở trên giường, em đút chị ăn. Ăn chút cháo được chứ?"
"Nhưng còn đánh răng thì sao? Rửa mặt thì sao? Em tính giúp chị luôn à?"
"Đương nhiên rồi, em đem chậu đến phục vụ chị không phải được rồi sao."
"Thế còn đi vệ sinh?"
"Em bế chị đi, bế không được thì cõng chị đi. Tóm lại không thể để chị mệt mỏi."
"Mệt mỏi đến vậy còn không phải tại em hại sao?"
"À, phải ha. Là em sai, em ăn hiếp chị. Đêm nay đổi lại cho chị ăn hiếp em nha."
Lâm Cẩm Vân nói xong liền tự nhiên ghé sát vào Tưởng Lan, lấy mặt cọ cọ mặt nàng, làm nũng nói: "Em thích bị chị ăn hiếp, bị chị sắp đặt, bị chị sai sử, thật đấy."
Tưởng Lan nghe vậy mềm lòng, giơ tay lên sờ sờ mặt cô, thở dài nói: "Ngốc! Chị nghiêm khắc như vậy em còn thích. Chị còn muốn quản em, mua xe đạp cũng nói em, mua chậu hoa cũng cản em."
"Chị đều vì muốn tốt cho em, em biết, em không ngốc."
"Chị cứng nhắc lầm lì, con người cũng buồn chán."
"Cái này không gọi là cứng nhắc lầm lì, cái này gọi là khí chất. Cái này cũng không gọi là buồn chán, mà gọi là mỹ nhân cao lãnh. Có câu 'khí chất như lan', trong Hồng Lâu Mộng dùng để tả Diệu Ngọc. Nàng ta chính là một mỹ nhân cao lãnh, giống như chị vậy."
"Em đây đúng là, trong mắt nhân tình hóa Tây Thi."
"Trong mắt em có Tây Thi nào đâu, tất cả đều là chị thôi."
"Cẩm Vân, được rồi..."
Tưởng Lan nhìn Lâm Cẩm Vân hai mắt nóng lên, trong lòng đột nhiên nổi lên sự áy náy nồng đậm, tức khắc lồng ngực tràn ra một loại chua chát, trong nháy mắt liền trào dâng nước mắt.
Lâm Cẩm Vân không biết vì sao Tưởng Lan đột nhiên xúc động đến vậy, khẩn trương hỏi nàng: "Làm sao vậy? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại khóc?"
"Cẩm Vân, chị không xứng với em, cũng không xứng để em thích chị, chị..."
Tưởng Lan muốn nói tới món nợ với Quách Xuân Lan, nhưng lời nói đến miệng lại không thể nào thốt ra, chỉ cắn môi cố nén run rẩy, nhắm mắt lại không dám nhìn Lâm Cẩm Vân.
Trong lòng Lâm Cẩm Vân đã hiểu rõ bảy tám phần, đau lòng vì nàng mà lau nước mắt, cười nói với nàng: "Chị mới ngốc. Nói gì mà xứng với không xứng chứ? Đâu phải đi mua giày mà chân thế nào đi giày thế đó. Với cả không xứng chỗ nào đâu, em lại thấy hai đứa mình rất xứng đôi nha, đến tên còn có thể viết thành câu đối xuân, sao lại không xứng được? Rõ ràng là một đôi haha."
Tưởng Lan bị Lâm Cẩm Vân nói tới ngưng nước mắt mỉm cười, ôm cô hôn lên gò má một cái.
"Không cần nghĩ đến chuyện khác, đời người ngắn ngủi, chúng ta không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau, không phải nên quý trọng hiện tại sao?"
"Ừ. Chị sẽ đối tốt với em."
"Vâng, nhưng hiện tại chị cần đối tốt với bản thân mình trước đã, em đút chị ăn chút cháo chịu không?"
"Chị tự dậy ăn được."
Lâm Cẩm Vân gật gật đầu, đỡ nàng chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, trong lòng lại nghĩ: Còn nói bản thân cứng nhắc, buồn chán, rõ ràng đã chịu thổ lộ chút tâm tình này với em.
Cũng tốt, như vậy mới đáng yêu làm sao.
*
Cách ngày trường học khai giảng còn 4-5 ngày, Tưởng Lan không muốn lãng phí mấy ngày này một cách vô ích, vì thế hôm nay gọi điện cho đầu bếp Trương, hỏi ông ấy xem mấy ngày này có việc gì giới thiệu cho nàng không.
Thật trùng hợp, đầu bếp Trương cũng đang muốn mời nàng tham gia, nhận được điện thoại của nàng còn kích động hơn cả, vội vàng nói kỹ càng ý tưởng của mình cho Tưởng Lan.
Hóa ra một phụ bếp trong đội cố định của đầu bếp Trương bỏ tới Thâm Quyến làm việc, trước mắt ông ấy đang thiếu người thay chỗ trống đó, dĩ nhiên liền nghĩ tới Tưởng Lan.
Trong điện thoại, đầu bếp Trương cùng Tưởng Lan phân tích tỉ mỉ giá thị trường hiện tại của bữa tiệc trong thôn, lại hứa hẹn rõ ràng tiền công, ngôn từ đơn giản, thái độ chân thành, làm Tưởng Lan rất cảm kích, qua điện thoại liên tục cảm ơn ông ấy đã ưu ái.
Nhưng Tưởng Lan cũng không lập tức đồng ý lời mời của đầu bếp Trương, nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Cẩm Vân không thích mình ra ngoài làm nghề cũ. Tất nhiên kiếm tiền là việc cấp bách của nàng, nhưng nàng càng không muốn vì chuyện này mà lại chiến tranh lạnh với Lâm Cẩm Vân.
Thậm chí nàng còn quyết định, nếu Lâm Cẩm Vân không đồng ý, nàng sẽ không đi.
Tưởng Lan trở về ký túc xá thuật lại sự tình cho Lâm Cẩm Vân, không ngờ rằng, lại không nghe thấy ý phản đối nào mãnh liệt.
Lâm Cẩm Vân suy xét kỹ càng lời Tưởng Lan nói một lần, nghiêm túc hỏi: "Vậy chị thấy sao? Chị muốn đi sao?"
Tưởng Lan có hơi kinh ngạc hỏi cô: "Em không phản đối à?"
"Ý của em không quan trọng, chị muốn đi, em sẽ ủng hộ chị."
"Là chị muốn đi, thu nhập cao hơn ở nhà ăn rất nhiều."
"Chị muốn đi thì cứ đi thôi, nhưng nếu không chịu nổi thì đừng làm. Em không muốn chị vất vả."
"Cũng không vất vả, đều là những việc chị đã quen. Hơn nữa cũng không phải mỗi ngày đều có việc, nửa đầu năm nhiều lễ hội, sẽ bận rộn một chút. Vào hè lễ hội cũng ít đi, nghề này thì chỉ kiếm tiền vào tầm này với cuối năm thôi."
Lâm Cẩm Vân gật gật đầu, lại thay Tưởng Lan phân tích: "Vâng, nghỉ hè ở nhà ăn cũng không việc không lương, nghỉ đông cũng vậy. Như vậy tính ra, quả thực không kiếm được nhiều tiền bằng đi làm tiệc."
"Vậy chị đi nhé?"
"Vâng, cứ đi thôi, nhưng em có một yêu cầu."
"Em nói đi."
"Mỗi lần trước khi đi làm tiệc chị phải nói thời gian và địa điểm cho em. Em phải biết chị làm việc ở đâu, bằng không em không yên tâm."
"Được."
"Còn có chuyện này..."
"Chuyện gì?"
"Người kia... Sư phụ Trương bao nhiêu tuổi vậy?"
"Cũng tầm tuổi ba chị."
"À, nhà ông ấy có con trai không? Lớn tầm nào rồi? Lập gia đình chưa?" Lâm Cẩm Vân nói xong nghĩ nghĩ, lại tập tức truy vấn một câu: "Ông ấy có con gái không? Lớn tầm nào rồi?"
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân khẩn trương, dáng vẻ muốn hỏi tới cùng, trong lòng lập tức liền hiểu chút băn khoăn này của cô, cười giải thích với cô: "Nhà ông ấy có một trai một gái, con trai kết hôn từ năm kia. Các cháu cũng sắp một tuổi. Con gái năm trước mới kết hôn. Em yên tâm."
Lâm Cẩm Vân bị câu "Em yên tâm" này của nàng làm cho ngượng ngùng, đỏ mặt cười đáp: "Haha, tốt quá nhỉ. Sư phụ Trương thật là có phúc, giống như em vậy đó."
Tưởng Lan thấy dáng vẻ cười ngây ngô của Lâm Cẩm Vân, trong lòng cảm động, liền hôn một cái lên mặt cô.
Đêm này cuối cùng sẽ lại là nhuyễn ngọc ôn hương, triền miên quấn quýt.
===
Có hoa nên hái thì cứ hái:
Đây là câu thơ thứ 3 trong bài thơ "Kim lũ y" của Đỗ Thu Nương đời nhà Đường.
Áo vàng chàng tiếc mà chi. Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay. Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]