Lâm Cẩm Vân cười nhìn Hứa Tiểu Phong rời đi, sau đó vừa quay đầu lại thì phát hiện Tưởng Lan mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm mình tự bao giờ.
Lâm Cẩm Vân có chút thấp thỏm, vội nhận tội với Tưởng Lan:
"Em xin lỗi, không nói trước cho chị biết làm chị lo lắng rồi. Nhưng mà em sợ nếu nói với chị, chị sẽ không đồng ý, dù sao cũng phải cùng nhau lừa người nhà. Vì vậy em mới để bọn Hứa Tiểu Phong đánh bất ngờ."
"Em với cậu ta thân quá nhỉ? Đến cả chuyện trong nhà cũng nói cho cậu ta."
Lâm Cẩm Vân không ngờ Tưởng Lan lại chú ý Hứa Tiểu Phong, trong lòng buông lỏng đôi chút, thuận miệng đáp:
"Vâng, tuy cậu ấy hay hi hi ha ha nhưng thật ra rất tốt, bình thường cũng hay giúp đỡ em. Cậu ấy đáng tin lắm, chị cứ yên tâm. Hơn nữa em cũng chưa nói hết tình hình của Tưởng gia, em chỉ nói là ép hôn, giải cứu người phụ nữ bị áp bức."
Tưởng Lan trừng mắt nhìn Lâm Cẩm Vân: "Mấy người chẳng giống giáo viên chút nào."
"Thời điểm đặc biệt, chỉ có thể dùng phương pháp đặc biệt. Vả lại Hứa Tiểu Phong vốn không muốn làm giáo viên, đầu óc cậu ấy rất linh hoạt, luôn muốn làm ăn kinh doanh nhưng gia đình lại không tán thành. Thế hệ trước phải trải qua cuộc sống chạy vạy cực khổ, cảm thấy làm ăn kinh doanh chính là đầu cơ trục lợi. Đúng là chôn vùi một nhân tài như cậu ấy."
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân lộ vẻ thương tiếc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, lập tức muốn đả kích cô: "Thảo nào tâm tư thâm sâu, trên đường đi còn cố ý kéo chị vào câu chuyện."
"Cậu ấy kéo chị vào chuyện gì? Đã nói gì vậy?"
"Cậu ta cố tình nhắc về em cho chị nghe. Cậu ta biết rõ nội tình còn cố ý dùng lời lẽ kích động chị. Người như vậy thì đáng tin chỗ nào?"
Lâm Cẩm Vân nghe xong, nhanh chóng rút vẻ tươi cười lại, hỏi: "Hứa Tiểu Phong này thật là đáng giận, sao có thể dùng chuyện đứng đắn mà đùa giỡn thế được. Em xin lỗi, chắc cậu ấy làm chị sợ hả?"
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân bắt đầu lo cho mình, cảm giác khó chịu trong lòng bỗng tiêu tan không ít, gật đầu nói: "Thôi quên đi, chẳng qua là cậu ta buồn chán muốn dùng chị giải khuây chút thôi."
"Vâng." Lâm Cẩm Vân chợt nghĩ đến điều gì, vội kéo Tưởng Lan nói:
"Bây giờ chị về nhà thu dọn đồ đạc đi, em ở đây chờ chị. Em dẫn chị đi huyện Nhất Trung, sau đó ở tạm ký túc xá của em."
Bỗng nhiên Tưởng Lan nắm chặt tay cô nói: "Cẩm Vân, vì chuyện này mà hôm nay trong nhà cũng bị dọa sợ không nhẹ. Có lẽ tất cả đều tại chị, xin lỗi..."
Lâm Cẩm Vân chỉ sợ Tưởng Lan bởi vì cảm thấy có lỗi mà lùi bước, bàn tay nắm tay nàng càng siết chặt thêm một chút:
"Tưởng Lan, đã đi được đến bước này rồi, trước hết đừng nghĩ tới mấy thứ kia nữa được không? Em biết trong lòng chị vẫn còn do dự và mâu thuẫn, thế nhưng nếu như bây giờ chị rút lui, hối hận, thậm chí muốn trở lại làm con dâu thứ hai của Lâm gia, đó mới là có lỗi với em nhất. Chị cần phải làm vậy sao?"
Tưởng Lan thử dò xét hỏi cô: "Nếu như... chị thật sự làm vậy thì sao?"
"Em đây cũng sẽ không về nhà nữa."
Tưởng Lan nhìn ánh mắt chăm chú sáng rực của cô, cảm giác hoảng hốt đột nhiên kéo tới như đào núi lấp biển.
Giờ khắc này, nàng mới biết mình có bao nhiêu sợ sẽ không còn được gặp lại Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân trốn tránh hai tháng trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nàng thật sự không muốn lại tiếp tục cảm thụ nỗi ưu sầu và nhung nhớ như vậy một lần nữa.
Cuối cùng, nàng thỏa hiệp với nội tâm của chính mình, nhìn Lâm Cẩm Vân gật đầu nói: "Chị đi với em."
***
Bên phía Lâm gia, bởi vì gọi điện không thể tìm được Lâm Cẩm Vân, mọi người đành phải tụ họp bàn bạc tìm một đối sách trước.
Lúc này Quách Xuân Lan sớm hết cách, chỉ biết hỏi xin quyết định của con trai con dâu.
Lưu Phượng mở lời trước: "Anh nói xem rốt cuộc là ai đi tố cáo?"
Lâm Vĩ Kiện chửi mắng: "Tên này cũng quá thất đức rồi!"
Lưu Phượng ngẫm nghĩ, mới nói: "Liệu có phải là Cao Tư Tuệ kia không? Gần đây chúng ta chỉ có qua lại với cô ta."
"Nhưng chuyện này không có ích gì cho ả ta mà."
"Cũng phải. Vậy anh nói xem có thể là ai?"
Quách Xuân Lan thấy hai người đoán tới đoán lui không nói vào chuyện chính, sốt ruột vội vàng cắt ngang hai người: "Đủ rồi! Bây giờ đã là lúc nào rồi, trước tiên phải nghĩ cách đi, bây giờ cảnh sát nghi ngờ chúng ta mua bán người, việc này phải giải thích thế nào với cảnh sát đây?"
Lâm Vĩ Kiện ngẫm nghĩ giây lát, buồn bực nói: "Thế nhưng như Lưu Phượng nói, Tưởng Lan là tự nguyện đến với chúng ta, tự mình bán mình cũng tính là phạm tội sao?"
Lưu Phượng suy tư một chút, đột nhiên la lên: "Ui chu choa mẹ ơi! Anh vừa mới nói tự cô ta bán mình, anh thử nghĩ xem cô ta tới đây làm gì? Cô ta tới làm vợ cho chú Hai, mà hai người vẫn chưa đăng kí kết hôn, đây là thành...."
"Thành cái gì?"
"Thành... bán dâm. Một khi bị cảnh sát phát hiện, chú Hai sẽ mang tội chơi gái..."
"Nói bậy!" Quách Xuân Lan hoảng sợ rống lên, cắt ngang lời Lưu Phượng mà nói: "Thằng Hai còn chưa làm vợ chồng với nó, có thể bị tính thành tội như cô nói à?"
Lưu Phượng bị rống đến co rúm lại, ủy khuất nói: "Con cũng phân tích theo tình thế thôi mà."
Lời này làm Lâm Vĩ Kiện cảnh giác, anh ta bình tĩnh cẩn thận ngẫm lại, sau lưng liền cảm thấy lạnh toát, kéo tay Quách Xuân Lan nói: "Mẹ, còn may đêm đó Cẩm Vân ở nhà, xông vào đẩy Vĩ Khang ra ngăn chuyện hồ đồ đó lại, nếu không chính là cưỡ.ng bức Tưởng Lan nhà người ta. Lỡ đâu sau đó Tưởng Lan không trượng nghĩa đi báo cảnh sát, có lẽ tội danh dưới tình huống đó còn nghiêm trọng hơn cả Lưu Phượng nói, dù sao Vĩ Khang và Tưởng Lan chung quy vẫn chưa đăng kí kết hôn."
Quách Xuân Lan được con trai nhắc nhở, ngẫm nghĩ một lát, trong nháy mắt liền hiểu ý Lâm Vĩ Kiện, lập tức rùng mình, bàn tay cũng run rẩy theo, miệng lẩm bẩm nói: "Vậy bây giờ làm sao?"
Lưu Phượng thấy Quách Xuân Lan ủ rũ, lại cứng thêm mấy phần, nói rằng: "Còn có thể làm gì nữa, đi đăng kí kết hôn thôi! Chuyện này mấu chốt trong trong ngoài chẳng phải là một tờ giấy hôn thú à? Có chứng nhận thì là vợ chồng hợp pháp, cảnh sát cũng không can thiệp được."
Quách Xuân Lan bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng! Lấy được hôn thú. Có chứng nhận thì ai còn quản được chúng ta."
Bà nghĩ thông suốt liền cảm thấy hối hận, hối hận mình lúc đầu vì Lâm Vĩ Khang không phối hợp mà chiều theo ý hắn, vẫn luôn kéo dài không làm việc này.
Thế nhưng hiện giờ không phải lúc hối hận, chỉ có thể đi tìm Tưởng Lan trước.
Quách Xuân Lan nghĩ đến đó, lập tức đứng dậy xuất phát, mới vừa đi được hai bước đã bị Lâm Vĩ Kiện kéo lại.
"Mẹ, mẹ đừng kích động, muốn đi tìm cũng không phải lúc này. Có thể cảnh sát đang ở nhà cô ta thì sao, mẹ đi như vậy bị cảnh sát bắt gặp thì càng không giải thích được."
Quách Xuân Lan vừa nghe được hai chữ "cảnh sát" thì sợ hãi rụt chân về, đành phải nghe lời con trai, trước hết đợi ở nhà, chờ đến khi mặt trời sắp xuống núi mới cùng Lưu Phượng vội vàng chạy hướng thôn Viễn Tây. Lâm Vĩ Kiện vì phải ở nhà trông Lâm Vĩ Khang nên không đi cùng.
Quách Xuân Lan chạy tới Tưởng gia, nhưng chỉ thấy chú Tưởng và Tưởng Uy đang ăn cơm, chưa thấy được Tưởng Lan, cố làm bộ trấn tĩnh hỏi chú Tưởng về tung tích của Tưởng Lan.
Chú Tưởng chỉ nói buổi trưa Tưởng Lan có về một lần, thu dọn đồ đạc xong là đi ngay, không nói là đi đâu.
Quách Xuân Lan vừa nghe, trong lòng nháy mắt lạnh một nửa.
Chú Tưởng thấy vẻ mặt hai người mẹ chồng nàng dâu Quách Xuân Lan hoang mang, trong lòng nghi ngờ, vội hỏi các nàng tìm con gái mình làm gì.
Đối diện với câu hỏi của chú Tưởng, Quách Xuân Lan bấy giờ lại thận trọng, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc này trước tiên vẫn nên đừng lộ ra. Bà tùy tiện tìm một lý do qua mắt Tưởng phụ, sau đó cùng Lưu Phượng về nhà mình.
Bà vừa về tới nhà liền xông lên lầu đi lục lọi hành lý của Tưởng Lan, lật ngược hết hành lý túi xách cũng không lật được một đồng tiền nào, cả người như mất hồn mà tê liệt ngã lên giường của Lâm Cẩm Vân.
***
Lâm Cẩm Vân dẫn Tưởng Lan về lại trường học.
Cô vừa mới đến ký túc xá, Trương đại gia của phòng thường trực vội báo tin gia đình cô đã gọi đến tìm cô rất nhiều lần.
Trương đại gia thấy phía sau cô đi theo một người, liền nhiều chuyện hỏi thân phận của Tưởng Lan. Lâm Cẩm Vân đành phải nói nàng là chị họ trong nhà, muốn ở nhờ một lát.
Tưởng Lan theo Lâm Cẩm Vân đi tới gian phòng cuối lầu ba của ký túc xá, vừa mở cửa đã bắt đầu tỉ mỉ đánh giá gian phòng này.
Gian phòng có hình dạng chữ L, đối diện cửa là hai chiếc bàn học màu nâu nhạt đặt cạnh nhau, một chiếc gần như trống rỗng, một chiếc thì bên trên bày đầy sách vở và bảng chữ mẫu, còn có một bộ giấy và bút mực cùng với một chồng giấy viết chữ thư pháp hoàn mỹ. Bên cạnh bàn học là cái tủ quần áo nhỏ màu nâu đặt dựa sát vào tường. Tiếp tục nhìn về bên trái, là một chiếc giường đơn được ghép từ tấm bảng gỗ, bên trên để chăn nệm, gối nằm và hai ba quyển tiểu thuyết. Đối diện giường là một chiếc giường khác cũng giống y như vậy, chỉ có điều hiện tại trống không.
Nhìn xa một chút chính là ban công cuối gian phòng, một bên ban công là một bồn nước nhỏ xây bằng gạch xi măng, một bên là phòng vệ sinh nhỏ.
Tuy rằng phòng ngủ không quá lớn, nhưng Tưởng Lan lại cảm thấy cả phòng ấm áp. Trên bàn có sách nàng từng xem qua, trên tay nắm cửa tủ quần áo có treo áo khoác của nàng, trên bệ cửa sổ để bàn chải đánh răng ly nước của nàng... Nơi đây khắp nơi đều có dấu vết của nàng.
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan đang đánh giá gian phòng thì không quấy rầy nàng, chỉ im lặng giúp nàng cất quần áo vào trong tủ đồ. Cô nhìn tủ đồ bị nhét đầy, trong lòng cũng cảm thấy đong đầy, không còn trống rỗng hư không, cũng kiên định hơn nhiều.
Nhưng vẫn thiếu chiếu cỏ, khăn trải giường, chăn bông và gối nằm. Tưởng Lan đi gấp rút, ngoài quần áo cùng đồ dùng tùy thân ra, nàng không mang theo cái gì khác.
Lâm Cẩm Vân đề nghị ra ngoài mua, cô vốn định để Tưởng Lan nằm nghỉ trên giường mình trước, còn bản thân ra ngoài mua, như vậy cũng có thể tiện đường xuống lầu gọi điện về nhà.
Thế nhưng Tưởng Lan không muốn cô tiêu tiền, nói rằng cái gì cũng muốn đi cùng nhau, Lâm Cẩm Vân đành dẫn nàng ra ngoài, tạm thời trì hoãn chuyện gọi điện thoại về.
Hai người tới cửa hàng bách hóa mới phát hiện, thì ra đồ cần mua rất nhiều. Vì vậy chọn chọn lựa lựa, đi đi dạo dạo, một chuyến này cư nhiên tốn không ít thời gian, hai người trở lại ký túc xá thu dọn giường chiếu một phen, quét dọn vệ sinh ký túc xá một chút.
Thoắt cái đã gần đến hoàng hôn.
Lâm Cẩm Vân thấy sắp đến giờ cơm, cầm phiếu cơm dẫn theo Tưởng Lan đi tới nhà ăn.
Trên đường khó tránh phải gặp đồng nghiệp, có đồng nghiệp nam hiếu kỳ thấy Tưởng Lan dáng vẻ xinh đẹp khí chất xuất chúng, gã ta dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá nàng, do dự muốn chào hỏi lại thôi.
Lâm Cẩm Vân đau đầu không thôi, vừa nhớ tới ánh mắt trắng trợn khiếm nhã của đồng nghiệp nam kia, tâm tình khó chịu giống như bảo bối của mình bị người thầm thương trộm nhớ.
Mãi cho đến khi vào đến nhà ăn thì tâm tình này mới hóa giải, khát vọng đối với đồ ăn làm cô tạm thời vứt bỏ những phiền muộn này, lôi kéo Tưởng Lan đến trước cửa gọi món ăn.
Đại tỷ phát thức ăn quen biết cô vừa nhìn thấy cô liền la lớn: "Cô giáo Lâm, hôm nay muốn ăn gì nào? Vẫn là bí đao kèm đậu hũ hả?"
"Thưa không, hôm nay lấy cho em món này, món này, còn có cái này, lại thêm phần canh trứng nữa chị nhé!"
Cô một mạch chọn hai món mặn một món chay một canh, khiến cho đại tỷ phát thức ăn tò mò, hỏi lại cô: "Ái chà, hôm nay sát sinh ghê nhỉ? Không ăn chay nữa sao?"
Lâm Cẩm Vân sợ chị ta tiếp tục nói nữa sẽ làm Tưởng Lan ở sau lưng nghe ra mờ ám, nhanh chóng vẫy vẫy tay cướp lời nói: "Em mới nhận lương, muốn ăn ngon một chút ha ha."
Vừa nói xong đã vội vàng bưng mâm đồ ăn đi phía trước tìm chỗ ngồi xuống, không phát hiện Tưởng Lan đi theo phía sau đang suy tư nhìn cô chằm chằm.
Quả nhiên sau khi ngồi xuống, Tưởng Lan lập tức mở miệng hỏi cô: "Ngày thường em đều ăn chay sao?"
Lâm Cẩm Vân nhanh chóng phủ nhận: "Không có, chị phát thức ăn nói đùa đó mà, bình thường em cũng gọi món mặn, chỉ là sợ béo nên mới ăn chay hơi nhiều."
Tưởng Lan nhìn gò má Lâm Cẩm Vân hai tháng tới nay rõ ràng gầy gò hơn, nàng hơi động môi dưới, cuối cùng không hỏi thêm nữa, chỉ yên lặng ăn cơm, thi thoảng gắp miếng thịt bỏ vào chén của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]