Việc Trần Độc đã trói Chu Dục Cảnh, Đoàn Hạc Thừa không thể coi như không có gì. 
Hắn vốn ghi nhớ tình nghĩ của cha, mắt nhắm mắt mở với Trần Độc, cho ông ta đủ thời gian chuyển địa bàn, nhưng Trần Độc không nhận phần nhân tình này, Đoàn Hạc Thừa cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. 
B3 tòa A. 
Đoàn Hạc Thừa đứng trên bậc thang, cụp mắt nhìn người bị ép quỳ trên mặt đất, đời này Trần Độc chưa từng chịu nhục như vậy, bây giờ quỳ gối trước mặt một tiểu bối, càng trừng một con mắt đầy tơ máu, hung tợn nói: “Đoàn Hạc Thừa, lúc cha mày còn sống dạy mày đãi khách thế nào?” 
Hai tay Đoàn Hạc Thừa đút trong túi quần, đứng trên cao, trên mặt không có biểu cảm gì: “Trần gia hẳn phải biết, tôi kiêng kị cái gì nhất.” Nói rồi bước xuống bậc thang: “Hồi trước Trần gia muốn giết tôi, tôi coi như ông là trưởng bối, không so đo với ông.” 
“Nhưng ông tuyệt đối không nên đụng vào Chu Dục Cảnh.” 
Trần Độc chờ hắn đến gần, ngửa đầu nhìn hắn: “Hừ, sớm biết tao nên thẳng tay giết hắn.” 
“Phải không.” Đoàn Hạc Thừa phất tay, ra hiệu đè Trần Độc lại: “Giúp Trần gia nhắm mắt lại.” 
Trần Độc mỉa mai: “Thừa cũng biết giết người? Không phải mày trăm phương ngàn kế chuẩn bị phá hủy Mậu Thành, tẩy trắng bản thân sao? Xem ra Chu Dục Cảnh quan trọng thật, khiến mày phá quy tắc này.” 
Đoàn Hạc Thừa nói: “Trần gia sai rồi, một con mắt của ông khó mở, cùng lắm tôi chỉ khiến nó nhắm lại nghỉ ngơi một chút.” Nói xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-vi/586049/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.