Editor: ThanhPhong158
"Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi nói, ngươi muốn đi... Đi Tây Bắc?" Dung Gia Hủy trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt áy náy, mím môi của Chung Ly Lạc trước mắt, lắp bắp hỏi.
Hoá ra cho đến bây giờ, người này rõ ràng vẫn luôn có ý định năm nay chạy đến Tây Bắc, cho dù đã sớm biết Chung Ly Lạc muốn đi kiến công lập nghiệp, lúc này cũng không khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Cho dù không thèm để ý đến kiếp trước của Chung Ly Lạc, nhưng khi nàng nhìn người này cứ như vậy mà đi, lại thấy có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy trong nhà thiếu mất cái gì đó, hiện tại càng không cần nói nữa.
Chung Ly Lạc nhìn bộ dáng ngây ngốc cả người của nàng, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nàng thở dài nói: "Muội cũng biết, ta vẫn luôn muốn đi xem một chút, phụ thân ta, đã từng ở đó chiến đấu, vô cùng nhiệt huyết, chỉ là đáng tiếc, không được như ông ấy hy vọng, da ngựa bọc thây, tuổi gần năm mươi phải chết vất vưởng bên ngoài."
Dung Gia Hủy sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Nhưng bây giờ, Tây Bắc bên kia còn chưa xảy ra chuyện gì lớn a, chỉ có một ít đám người láo nháo, không thể chờ sau này có chiến sự rồi nói tiếp sao."
Nói xong, Dung Gia Hủy quả thực muốn tát cho mình một cái, tuy rằng sau này xác thực không quá thái bình, nhưng mà trắng trợn nói ra như vậy, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang ở đây nguyền rủa đó.
Cũng may Chung Ly Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-tuong-quan-la-nu-lang/233833/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.