Editor: ThanhPhong158
Hai người cứ đứng dưới trời chiều cho cá ăn như vậy, nhất thời cảm thấy năm tháng trôi qua thật tĩnh lặng.
Dung Gia Hủy miễn cưỡng đỡ đầu, chuyên chú nhìn một đám cá chép giành ăn, trong lòng không khỏi suy nghĩ những con cá này quý như vậy, cuối cùng có ăn được hay không a.
Nàng quay đầu, nhìn Chung Ly Lạc chuyên tâm cho cá chép ăn, bỗng nhiên cũng có chút hâm mộ người này ngày nào cũng có thể ra ngoài đi dạo, nàng ngoan ngoan nghe lời như vậy dựa vào cái gì cả ngày đều phải ở nhà, chương trình học của quý nữ như nàng nhàm chán đến cực điểm.
Người ta chỗ nào cũng đến được, thật tốt.
Cảm nhận được bên người truyền đến ánh mắt chăm chú, Chung Ly Lạc như ngồi trên đống lửa, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Gia Hủy chống tay lên đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt hâm mộ.
Dung Gia Hủy thấy dáng vẻ ngốc ngếch của mình tự nhiên bị nhìn thấy, mặt đỏ lên, quay đầu thật mạnh sang chỗ khác, thiếu chút nữa muốn gãy cổ, nàng đỡ mặt, trực tiếp ném cho Chung Ly Lạc một cái gáy, không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy trên đầu như có vật gì đó đang lung lay sắp đổ, lúc nàng định giơ tay sờ lên đầu liền thấy một vật óng ánh màu trắng ngà trượt xuống trước mặt nàng, nàng vội đưa tay bắt lấy nhưng lại thất thủ, vật kia cứ như vậy rơi thẳng vào trong nước.
Nàng ngẩn người, hậu mới hậu tri hậu giác sờ lên tóc: "Đó là trâm cài tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-tuong-quan-la-nu-lang/233829/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.