Chương trước
Chương sau
Editor: ThanhPhong158
(Comeback mọi người còn nhớ khôngggg ??‍♀️????‍♀️)
Ngay lúc Dung Gia Hủy cùng Vu Dĩ Tương ồn ào không tự nhiên, Chung Ly Lạc ở bên kia cũng xảy ra một ít chuyện.
Nếu là lớp học của gia tộc, đệ tử tất nhiên đều là người có quan hệ cùng Dung gia, mà Dung Gia Trạch thân là trưởng tử Hầu phủ, người thừa kế tước vị, vô cùng tôn quý, là đối tượng luôn luôn bị nịnh bợ, có vô số chó săn bên người.
Hôm nay cả nhà thấy tiểu Bá Vương này đi cùng thiếu niên lang bộ dáng thanh tú nhã nhặn, thân cao cao, dáng người gầy không nổi mấy lượng thịt, thật sự kinh ngạc không thôi.
Sau khi ngồi xuống, Dung Bình ở sau lưng Dung Gia Trạch nhịn không được hỏi hắn: "Tên tiểu bạch kiểm kia đi cùng ngài là ai a? Bộ dạng thật muốn ăn đòn đấy."
Dung Gia Trạch bĩu môi nói: "Chỉ là người không quan trọng, không cần nói hắn, vừa nhắc tới hắn tâm tình ta liền không tốt."
Thật sự không vui, tỷ tỷ tốt của hắn a, đúng là bị gia hỏa kia đầu độc rồi.
Thấy Dung Gia Trạch chán ghét hắn, con ngươi Dung Bình đảo một vòng, lấy lòng nói: "Nếu ngài chán ghét hắn, trực tiếp giáo huấn một trận không phải tốt rồi sao?"
Dung Gia Trạch quay đầu lại liếc nhìn, mắt trắng không còn chút máu nói: "Nếu dễ như vậy ta đã sớm dạy dỗ, còn chờ đến lượt ngươi nói sao? Cha mẹ với tỷ tỷ ta đều bênh hắn! Nếu bị phát hiện ta khi dễ hắn, chắc chắn sống không nổi."
Dung Bình hướng hắn nháy mắt mấy cái, cam đoan nói: "Ngài yên tâm, việc này ta nhất định làm thay cho ngài!"
Nói xong, Dung Bình thấy tiên sinh vào lớp, vội ngậm miệng lật sách ra xem.
Dung Gia Trạch vốn định bảo hắn chớ xen vào việc của người khác, nhưng hắn vừa nghĩ tới bộ dạng tỷ tỷ bảo vệ Chung Ly Lạc liền tức nghẹn, hừ, vậy thì để hắn làm đi, dứt khoát giết chết hắn là tốt nhất! Đỡ chướng mắt ta!
Mà cùng lúc đó, Chung Ly Lạc bên này thật sự không được yên ổn, lớp học của gia tộc bỗng nhiên có người mới đến, hiếm hoi, lại không phải họ Dung, không có quan hệ gì với Dung gia, mọi người nhìn nàng, giống như nhìn thấy vật lạ.
Chung Ly Lạc cũng không hẳn thích ứng được nơi toàn người xa lạ này, khuôn mặt nàng cứng ngắc, tìm thấy chỗ trống, đang định ngồi xuống ghế đột nhiên bị người kéo ra, như thường gọi là ra oai phủ đầu, cũng may thuở nhỏ nàng đi theo phụ thân có tập qua chút công phu quyền cước, ổn định thân hình, không đến mức bị bêu xấu.
Nàng đứng vững rồi xoay người về sau, chỉ thấy một tên mặt tròn mập mạp cười tủm tỉm lấy ghế từ trong tay người khác đưa cho nàng, nói: "Tiểu tử hỗn láo này xưa nay không hiểu chuyện cho lắm, trả cho ngươi."
Nàng ngẩn người, tiếp nhận ghế nói: "Đa tạ."
Tên mập mạp kia quay sang vỗ lưng nàng nói: "Cảm với chẳng tạ, về sau tất cả mọi người đều là huynh đệ tốt!"
Chung Ly Lạc ngồi xuống thành công, thấy bọn họ không có động tĩnh liền thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể bình an vô sự, chỉ cần người khác không đến trêu chọc nàng, nàng cũng chẳng muốn động đến người khác.
Nhưng nhìn ánh mắt mọi người, nàng lại cảm thấy lộ ra vài phần kỳ quái đây? Là nàng nhìn nhầm sao? Mặc kệ đi, nàng nghĩ như thế, sau đó liền lật sách ra, chuyên tâm nhìn nó.
Thật vất vả mới đến buổi trưa, nàng vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy sau lưng tràn đầy tiếng cười nhạo, một đám người nhìn nàng chỉ trỏ, nàng nhíu mày, mấy người Dung gia này, thật đúng là vô lý.
Dung Gia Trạch cà lơ phất phơ đi ra nhìn thấy bóng lưng nàng, lập tức cũng không khỏi haha cười lớn, đúng là ngu ngốc, bị người ta dán hình con rùa lên quần áo mà cũng không biết.
Tính tình hắn trẻ con, chỉ cần thấy mấy trò đùa dai nho nhỏ cũng đủ làm hắn cười đến ngã ngửa rồi.
Chung Ly Lạc từ trong những tiếng cười kia chỉ nghe thấy thanh âm quen thuộc nhất của Dung Gia Trạch, nàng xoay người, đã tìm được khuôn mặt có nét tương tự Dung Gia Hủy tương kia, nàng bước nhanh tới hỏi hắn: "Ngươi đang cười cái gì?"
Người khác cười nhạo nàng, coi như là hợp tình hợp lý, Dung Gia Trạch này không hiểu sao cũng cười như vậy, chắc chắn không bình thường.
Dung Gia Trạch ôm bụng cười nói: "Ngươi ngu xuẩn!"
Chung Ly Lạc chỉ chỉ chính mình nói: "Ngươi nói ta?"
"Không phải ngươi thì ai, ngươi ngu xuẩn!"
Nói xong, Dung Gia Trạch cười cũng đủ rồi, hắn nhìn bộ dáng Chung Ly Lạc ngốc ngếch trước mắt, lần đầu cảm thấy người này không đáng ghét đến vậy, thật ra hắn vẫn muốn làm người tốt a.
Lúc hắn đang muốn nói cho nàng biết phía sau lưng nàng bị người ta dán con rùa lên, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, gương mặt xinh xắn của Chung Ly Lạc cũng gần trong gang tấc, hắn cúi đầu vừa nhìn,...ôi chao, hắn đang cách mặt đất một thước rồi...ôi chao! Nhưng là cổ có chút khó chịu.
Chung Ly Lạc nắm lấy vạt áo hắn, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ngươi mới là ngu ngốc."
Nói xong, nàng liền buông lỏng tay, tùy ý thả Dung Gia Trạch chân đã nhũn ra ngã xuống đất, xoay người đi ăn cơm.
Dung Gia Trạch ngồi dưới đất, cảm thấy từ cái mông mảnh mai truyền đến những cơn đau, lập tức chỉ cảm thấy ấm ức vô cùng, hắn không để ý tay người khác muốn tới dìu hắn, oa mộ tiếng, liền gào thét khóc lên.
Hắn khóc đến thê thê thảm thảm, thoáng như Mạnh Khương Nữ* tái thế, khóc muốn đổ cả thư viện rồi, tiểu tổ tông khóc thành như vậy, mọi người gấp không chịu được, thay phiên đến dỗ dành hắn cũng không thể dỗ hắn đứng dậy.
(Mạnh Khương Nữ: hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.)
Dung Gia Trạch vừa khóc vừa mắng: "Họ Chung Ly khốn kiếp! Ngươi phá phách! Ngươi đầu đất! Ta phải nói cho tỷ tỷ! Cho tỷ tỷ đánh ngươi! Đem ngươi trói lại! Bóp chết ngươi!"
Hắn hô hào hô hào, cuống họng rung chuyển liên hồi, tiên sinh lúc này nghe tiếng liền chạy đến.
Nhìn thấy thân ảnh tiên sinh phía xa xa Đông Chí Hạ Chí bị dọa vội vàng chọc chọc lưng Dung Gia Trạch, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu gia, Lương tiên sinh đến rồi! Lương tiên sinh!"
Cái gì?
Dung Gia Trạch lập tức liền ngừng khóc ngừng mắng.
Vị tiên sinh này với hắn mà nói, chỉ sợ so với thánh chỉ còn có tác dụng hơn, ở trong nhà cha mẹ hắn đoán chừng chỉ thương mỗi tỷ tỷ của hắn, tỷ tỷ của hắn muốn học tập, liền mời đệ nhất tài nữ Tây Tịch đến nhà dạy học, mà hắn mỗi ngày đều phải ra ngoài, tỷ tỷ của hắn Kim Tôn ngọc quý, Tây Tịch cũng là nữ tiên sinh dịu dàng xinh đẹp khí chất xuất trần, hắn ở đây với những lão toan nho lại cứng nhắc lại không thú vị, còn có cây thước vui chơi vụt ra mấy cái hoa văn, vị Lương tiên sinh này một tay cầm thước, uy phong như hổ, đám học sinh từ xa trông thấy hắn cũng phải run rẩy.
Nghe tên Lương tiên sinh, hắn cũng đành ngoan ngoãn từ dưới đất đứng lên, nhưng lúc trước hắn khóc quá kinh khủng, khóc thút thít đến buổi chiều lên lớp còn chưa bình thường lại, hắn âm thầm quyết định, về sau nhất định không đội trời chung với họ Chung Ly kia! Hừ!
Ở đầu bên này, thẳng đến lúc ăn cơm trưa Dung Gia Hủy rút cuộc mới gặp được biểu tỷ nhà mình, mấy nữ hài tử các nàng đều là tiểu bối, tất nhiên là ngồi cùng nhau, Dung Gia Hủy lại là khách nhân, cho nên nàng ngồi xuống phía trên Vu Dĩ Tương.
Vu Dĩ Tương vừa ngồi, Dung Gia Hủy liền giật giật y phục nhỏ giọng bên tai nàng nói xin lỗi: "Được rồi, là ta không đúng, ta thật sự không biết a, tỷ đừng trách ta, có được không?"
Quen biết nhiều năm như vậy lần đầu nghe Dung Gia Hủy nói xin lỗi, Vu Dĩ Tương liền sững sờ, nàng nghi ngờ nhìn Dung Gia Hủy một cái, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác cùng hai muội muội nói chuyện, nàng cũng là hối hận không thôi, chính mình lúc ấy đoán chừng là trong đầu toàn bột nhão rồi, động một chút là ăn nói bậy bạ, quá nông nổi rồi, còn chính miệng thừa nhận vừa ý vị hôn phu người ta, lấy đâu ra mặt mũi nói chuyện với Dung Gia Hủy, nàng dám đến bàn ăn cơm là đã rất có dũng khí rồi.
Thấy Vu Dĩ Tương không để ý tới mình, Dung Gia Hủy có chút giận, Vu Dĩ Tương này thật đúng là, nàng đã nhẹ nhàng mềm nhũn đến mức đấy rồi, vậy mà còn tỏ ra hờ hững với nàng, được rồi được rồi, đoán chừng coi nàng giống như phạm nhân không thèm để ý rồi!
Mấy cái tiểu tỷ muội giận dỗi nhau, người lớn không để ý chút nào, vu Lão phu nhân còn đang cười híp cả mắt căn dặn Đại nha đầu bên người chia thức ăn cho ngoại tôn nữ bảo bối Dung Gia Hủy kia, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, liền hỏi Vu thị: "Hiểu Hà, mấy ngày trước ta nghe nói, nhà của con có khách đến thăm?"
Vu thị nói: "Là nhi tử của bằng hữu A Sâm, trời không có mắt, phụ mẫu đều mất không thân không thích, phu quân thật sự thương tiếc hắn, liền nhận hắn làm nghĩa tử, là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện nghe lời, nhưng lại hơi hướng nội, không thích nói chuyện cho lắm, còn có chút ngờ nghệch."
Nghe được Vu thị nói phụ mẫu song thân của hắn đều mất, vu Lão phu nhân không nhịn được A Di Đà Phật một tiếng, thở dài nói: "Hài tử đáng thương, tính khí có chút quái gở cũng khó tránh khỏi, các con nếu như đã nhận người ta, liền đối tốt hắn, không được coi như nô tài trong phủ."
Vu thị nhẹ gật đầu, "Nữ nhi nhớ rồi."
Nghe lời nói của tổ mẫu cùng cô mẫu, ba tỷ muội họ Vu không hiểu ra sao, nghĩa tử gì? phụ mẫu đều mất gì? Vậy là các nàng hiện tại có thêm một ca ca hay là đệ đệ?
Vu Dĩ Tương kế bên Dung Gia Hủy, để hai muội muội một bên, Vu Dĩ Tương đến cùng vẫn phải mặt dày mày dạn giật giật ống tay áo Dung Gia Hủy, "Nhà của ngươi có thêm một người?"
Dung Gia Hủy há miệng nói: "Ân, một ca ca."
Tiểu nữ hài tử hơn mười tuổi, luôn có một chút tò mò về nam hài tử, Vu Dĩ Mi nghe nói, ở sau lưng tỷ tỷ nàng thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó hỏi: "Biểu tỷ, hắn dáng dấp ra sao a?"
Vu Dĩ Phù như hạt đậu nhỏ ở phía sau tế thanh tế khí (ăn nói nhỏ nhẹ) ngạc nhiên nói: "Biểu tỷ, ta cũng muốn biết."
Bộ dáng gì chứ? Còn không phải hai con mắt một cái mũi một cái miệng sao, nhưng trước mặt nhiều nhiều trưởng bối như vậy, Dung Gia Hủy cũng không dám nói linh tinh, đành phải thần thần bí bí với ba tỷ muội, nhỏ giọng nói: "Lát nữa đi hoa viên ta sẽ nói."
Vất vả mới ăn cơm xong, Dung Gia Hủy đã bị bọn tỷ muội tò mò kéo đến trong đình giữa hồ.
Bốn người ngồi thành một vòng, nha hoàn đều ở ngoài đình, Vu Dĩ Phù bảy tuổi tò mò hỏi nàng đầu tiên: "Đại biểu tỷ, vị ca ca ở nhà của tỷ nhìn có được không? Có giống như các ca ca nhà ta không? Nhìn được như biểu ca không?"
Dung Gia Hủy lắc đầu.
Ba người trăm miệng một lời nói: "Không bằng?"
"Hắn so với các biểu ca biểu đệ còn đẹp hơn." Dung Gia Hủy không khỏi đắc ý mà nói.
So với các ca ca đệ đệ còn đẹp hơn? Ba người không khỏi ngây ngẩn cả người.
Từ tướng mạo ba vị tiểu thư Vu gia có thể nhìn ra được mấy vị công tử cũng không kém đâu. Huống hồ, nữ nhi khuê các ít được thấy những nam tử khác, huynh đệ trong nhà so sánh với những nam tử đến nhà mà nói thanh tú hơn một chút, các nàng cảm thấy huynh đệ nhà mình đã là nam nhi anh tuấn nhất trong thiên hạ rồi, cho nên Vu Dĩ Tương mới có thể bị bộ dáng cùng dung mạo rất tuấn tú phong lưu của Liễu Thiên Thần làm sai lầm cả đời nha.
Lúc này các nàng nghe nói Chung Ly Lạc còn đẹp hơn so với mấy huynh đệ nhà mình, sự chú ý lập tức đều bị câu dẫn.
Vu Dĩ Mi lại hỏi: "Vậy vị ca ca này bao nhiêu tuổi, tên là gì nha? Biểu tỷ, ta biết không nên nghe ngóng những điều này, nhưng đây cũng là vì để tránh cho sau này đến nhà dượng cùng cô mẫu làm khách đến cái tên gọi của người ta còn không nói ra được nha."
Dung Gia Hủy vui vẻ, nha đầu này, nói chuyện cũng là một bộ dáng người lớn đây.
Nàng cười một tiếng nói: "Hắn họ Chung Ly, tên một chữ Lạc, nối liền không dứt, đến tháng chín liền tròn mười lăm rồi."
Lúc này, Vu Dĩ Phù ở một bên yếu ớt hỏi: "Biểu tỷ, nối liền không dứt là có ý gì nha?"
Dung Gia Hủy sờ lên đầu của nàng, nói: "Ngươi a, trở về đến hỏi tiên sinh a."
Thật là, nàng cũng không phải đến để giảng bài cho muội muội đâu.
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách gia trang QuanLamUyen_158!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.