Sau khi vào nhà, Khương Trầm Vũ ngồi xuống giường của nàng, chống đầu, âm điệu chua ngoa: "Tiểu Khương muội muội? Xem ra ngươi ở nơi này rất được hoan nghênh, đến ta cũng có thể được hưởng chút hào quang của ngươi."
Khương Văn Âm khiêm tốn nói: "Chỉ là nhân duyên tốt mà thôi."
Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, "Ngươi đến cùng là muội muội của ai?"
Mắt Khương Văn Âm giật một cái, hậu tri hậu giác nhận ra, mỹ nhân tỷ tỷ giống như đang ăn dấm, biểu cảm trên gương mặt một lời khó nói: "Tỷ tỷ, ngươi lớn vậy rồi mà tính tình lại như học sinh tiểu học."
Trực giác của Khương Trầm Vũ bảo hắn rằng từ này không có nghĩa gì hay ho, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, thâm trầm nói: "Khương Oánh, ngươi muốn chết sao?"
Khương Văn Âm chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Không muốn."
Ngươi có thể làm gì ta, có bản lĩnh đến cắn ta đây này! Nàng không sợ, mỹ nhân tỷ tỷ này nhỏ yếu như gà, có biện pháp gì mà đối phó với nàng chứ.
Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy tới gần, đưa tay khoác lên cổ của nàng, sau đó chậm rãi vòng ra phía sau gáy.
Ngón tay của hắn lạnh buốt như băng, Khương Văn Âm rụt cổ lại, run lập cập, nhớ tới một đoạn kí ức không tươi đẹp lắm. Lần trước cũng là kiểu này, hắn nhéo một cái trên gáy của nàng làm cơ thể của nàng đột nhiên toàn thân bất lực, không thể động đậy.
Nàng lập tức lui lại một bước, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-a-ty-la-nam-chinh/3333958/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.