Khương Văn Âm cho rằng ý nàng là nói đến mỹ mạo, tiếng cười rất khinh thường, nhưng lại không thể không thừa nhận, dáng dấp của lão muội đằng này quả là thật vậy rất xinh đẹp. Bản thân lại là kẻ nhan khống, hết lần này tới lần khác còn sụt vào cái hố này.
Khương Trầm Vũ có được thứ mà tuyệt đại đa số nữ nhân trên thế giới này đều muốn. Một khuôn mặt xinh đẹp, da lạnh thịt trắng, một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại, cùng một đôi chân thon dài.
Đúng vậy, mặc dù nàng mặc váy phủ lên, nhưng lấy khả năng soi mói của Khương Văn Âm, cặp chân kia của mỹ nhân tỷ tỷ nhất định vừa thẳng lại vừa dài. Nếu như không phải nàng tính khí quá kém, Khương Văn Âm có thể sẽ nhịn không nổi mà hô: Mỹ nhân tỷ tỷ ta có thể!
Nàng đưa tay sờ sờ lên trán mình, rồi lại đưa tay lại gần mặt người đối diện lúc cơ hồ tay sắp dán lên, Khương Trầm Vũ liền tránh thoát tay của nàng, một bàn tay khô ráo đẩy ra khuôn mặt của nàng, biểu hiện mười phần lãnh đạm, "Cách ta xa một chút, ta không muốn đem ngươi đạp khỏi giường."
Khương Văn Âm há to miệng muốn mở miệng cãi, lại bất chợt hắt hơi một cái, nước mắt đều chảy cả ra. Nàng cảm giác không đúng, bản thân có triệu chứng mắc cảm mạo rất rõ ràng.
Không thể nào, mỹ nhân tỷ tỷ còn không ngã bệnh, nàng thế nào lại có thể ngã bệnh trước?
Nàng có chút lo lắng, trình độ y dược ở thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-a-ty-la-nam-chinh/2798134/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.