Ba phút trôi qua. Tình trạng mặt đối mặt kéo dài không được bao lâu.
- Uầy uầy, mặt anh đỏ kìa.
Có đùa không vậy? Anh, người lạnh lùng nhất mà cô biết đang đỏ mặt. Cô dụi mắt, chắc chắn nhìn lại anh một lần nữa.
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Người nào đó khó chịu, nhíu chặt mày.
Huy Hoàng đưa tay đẩy mặt cô ra, tay còn lại với lấy cốc cà phê trên bàn, nhanh chóng nhấp một ngụm. Mặc dù anh biết làm thế cũng chẳng khá hơn là bao.
- Xấu hổ kìa.
Bạch Dương cười khúc khích, mặc kệ tay anh đang ẩy mặt mình, vẫn gan lì chúi đầu vào.
- Còn cười nữa, tôi trực tiếp ném em ra công viên nước hồ Tây.
Anh bực dọc hét lớn, trên mặt vẫn còn một mảng màu hồng nhàn nhạt.
- Haha.
Cô vui vẻ giơ cờ trắng đầu hàng. Chưa bao giờ "thua" làm cô cười nhiều như vậy.
- Hừ, cười ít thôi, nội thương bây giờ.
Anh bĩu môi, khoé miệng hơi nhếch lên nhưng vẫn cố ý làm mặt nghiêm túc.
Cô nhìn anh cười thật tươi, bạo dạn đưa tay ra nhéo má anh.
- Ái đau!
Mắt anh tròn xoe, hơi bất ngờ vì bị véo má, đến bố mẹ còn chưa nhéo má anh lần nào, vậy mà cô...
Thế này ra ngoài đường bảo hàng xóm "chúng tôi mới ly hôn" có quỷ nó mới tin. Nói là vợ chồng son có khi lại hợp lý hơn.
Anh nhìn cô cười, cũng cười theo. Thật hết cách với cô gái của anh.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bao-gio-ket-thuc-mai-mai/2108681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.