Hai giờ sáng.
Bệnh viện hiu quạnh. Một màu trắng thê lương bao trùm khắp không gian. Ánh đèn đỏ đã tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt tiều tuỵ lộ rõ sự mỏi mệt. Tiếng "tít...tít..." ngân dài cách đó không xa vang vọng khắp hành lang.
Bác sĩ lắc đầu, dường như đã mất đi bản năng giao tiếp. Tiếng khóc hoà với tiếng gào thét của người nhà bệnh nhân như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Cô gái nằm trên giường bệnh mắt nhắm tựa như đang ngủ, thế nhưng lớp băng gạc trên người cô đã phủ định điều đó. Cô gái từ giã cõi đời mà chưa kịp nói lời cuối với anh. Cô vì anh mà đỡ nhát dao ấy. Mặc dù anh đối với cô bây giờ chỉ là bạn. Mặc dù anh đã từng nói sẽ mãi mãi không thể yêu cô. Anh thiếu của cô một món nợ rất lớn mà cả đời này có khi chẳng thể nào trả hết.
Anh phụ cô một tấm chân tình. Cô soi sáng đời anh, còn anh lại nhẫn tâm đẩy cô xuống địa ngục. Anh bất chợt nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều. Thế nhưng anh chẳng còn cơ hội để nói lên cái tâm tư nhỏ bé đấy.
Anh chỉ còn thiếu mất của cô....
- Tại sao?
Cô gái run rẩy cầm trên tay tờ giấy, trừng mắt hỏi người đàn ông ngồi đối diện.
- Đến lúc thích hợp thì sẽ buông tay.
Anh rất tự nhiên trả lời, tựa như chuyện trước mắt không hề liên quan đến mình. Điếu thuốc anh đang hút dở không biết đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bao-gio-ket-thuc-mai-mai/2108675/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.