Thư phòng của Phong gia, vốn là cấm địa riêng thuộc về Phong Kiếm Trì, bây giờ có một người dám xông vào, mà kẻ xông vào đang nghênh ngang ngồi trên bàn làm việc của hắn, quơ quơ một cặp chân dài.
“Này!” Trang Tỉnh Tư nhàm chán gọi Phong Kiếm Trì đang chìm trong công việc. Mấy ngày nay cô đã có thói que bám dính lấy hắn, bởi cô muốn hỏi hắn về việc chuẩn bị đi Ai Cập, nhận ra dùng hắn rất hay, so với tự mình tìm hiểu thì tốt hơn rất nhiều.
“Tiểu Tư, chúng ta đã kết hôn rồi, em có thể đừng gọi tôi như vậy không?” Phong Kiếm Trì chân thành đề nghị, rõ ràng là chồng của cô, cả ngày cô cứ gọi này này này như vậy thật khó nghe qua, nhưng cũng đã hơn mười ngày, cô vẫn chưa sửa được.
Cô nhíu mày, “Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra nên gọi anh là gì! Bởi tên anh thật sự quá khó nghe.” Cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc vấn đề này, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra, gọi “này” có lẽ thích hợp hơn.
“Tên của tôi rất khó nghe?” Cuối cùng hắn cũng đem tầm nhìn dứt ra khỏi màn hình máy tính, hắn sống ba mươi ba năm, lần đầu tiên có người ngại tên của hắn khó nghe.
“Chính là!” Nàng nói rất hùng hồn. “Tôi đã nghĩ mấy cái tên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không phải “đồ điên” thì là “hạ tiện”, thật sự rất khó nghe a! Sau tôi lại muốn dùng một chữ cuối trong tên của anh, có thể gọi là tiểu Trì, a Trì, nhưng lại nghe rất ngốc, vừa nghe đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bang-ga-cho-anh/131423/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.