Trải qua 12 giờ chuyển dạ, mở ra đến 8 ngón tay, chỉ số hoạt động cơ bóp tử cung đã trực tiếp nhảy từ 14 lên 17.
Đỗ Triết cho cậu ăn cơm, mà nôn còn nhiều hơn cậu đã ăn, càng không xong đó chính là, tình trạng phát sốt tuy đã suy giảm, nhưng vẫn liên tục ho khan.
Mỗi một lần ho khan, bụng trừu động rất rõ ràng, ở bụng trước nhảy dựng co rút từng cơn, không có biện pháp nằm yên trên giường, ngồi trên giường cũng không thoải mái. Trong lúc Đỗ Triết vào WC, cậu xuống giường quỳ gối bên mép, bụng rũ xuống đè lên đùi, mồ hôi trên trán thấm ướt mép giường, môi trắng bệch, ngăn không được từng trận run rẩy.
Dạ dày trống rỗng, toàn thân mềm như bông, hỏi trời hai tiểu hài tử bao lâu mới chịu ra, cậu gần như không còn sức lực để lăn lộn nữa.
Cậu có chút lo lắng lát nữa bác sĩ sẽ kêu cậu dùng sức, nhưng cậu một chút sức lực đều không sử dụng được, bàn tay to của bác sĩ sẽ đè lên bụng, lực đạo đè vụn mấy cái xương sườn, điều này khiến người ta nhớ mãi không thôi. Thời gian lúc sau hô hấp quả thực rất đau.
Đỗ Triết thấy cậu thay đổi vị trí, cũng không nói gì, đến quỳ trên mặt đất lấy khăn lau mồ hôi trên trán cậu, xoa xoa phía sau thắt lưng cập eo cậu, hỏi: "Như vậy có thoải mái hơn không? Chân có đau không? Lót cho em miếng đệm mềm được không?"
Đồ Tá Chá lắc đầu, không muốn Đỗ Triết vất vả, ý thức mơ hồ nói: "Em đoán chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bach-hiet-trang-giay-trong/929282/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.