Chương trước
Chương sau
Đỗ Triết xem lời từ chối cầu hôn của A Tá là một bước nhạc đệm, anh ôm A Tá đang hoang mang nhẹ nhàng an ủi vài câu, A Tá tâm loạn như ma căn bản không có biện pháp tập trung được.
Đỗ Triết càng dùng sức ôm chặt, mồ hôi lạnh toát ra, dính ướt một mảng trên da thịt, giống như gặp được ánh nắng cháy gay gắt đang trừng phạt, hút đi hết cả nhiệt độ trên người.
Cậu càng ngày càng lạnh, làn da càng ngày càng căng, máu trên mu bàn tay như tụ lại một viên lớn mãnh liệt bùng nổ, từ trong lỗ hổng bị ánh sáng mặt trời xuyên vào càng nhiều, hai mắt đỏ bừng.
Cậu nhanh chóng cắn chặt đầu lưỡi dồn toàn lực nắm chặt tay, ký ức trong hộp đen trộm lẻn ra ngoài không khống chế được, cậu nắm lấy lòng bàn tay run rẩy, nhắm mắt nhưng vẫn cứ là một màu hồng đến chói mắt.
“Không phải sợ." Đỗ Triết cảm thấy cậu đang run rẩy, mồ hôi sau lưng thấm vào lòng bàn tay, liền vùi đầu vào A Tá vào bả vai mình mà vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy kia, “Có anh ở đây."
Ngay khi giọng nói của Đỗ Triết phát ra, giống như nước suối trong vắt tạt vào mặt, toàn bộ thế giới trôi qua trong giây, tụ máu bị nổ đã trở lại hình dạng ban đầu, lỗ thủng xuyên thấu trên mu bàn tay nhanh chóng lành lại, máu chảy ngược vào trong cơ thể một chút, huyết sắc trong ánh mắt nhanh chóng phai nhạt, ở trước mắt mà tiêu vong hết.
Cuối cùng cũng đi rồi.
A Tá dùng hết sức lực, dựa vào người Đỗ Triết thở dốc, mồ hôi chảy trên mi mắt, đôi mắt trũng sâu nhìn xung quanh, rèm cửa nặng nề rõ ràng đã cản ánh sáng chói mắt, nhưng ánh nắng gay gầy vẫn xuyên qua lớp chướng ngại mà thiêu đốt trái tim lo lắng của cậu.
Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt luôn rơi vào chiếc nhẫn trong hộp gấm.
Làm sao bây giờ, vẫn là ảo tưởng rất muốn mang nó một chút.
Nhưng đeo nó vào chính mình liền có tội danh.
....... Tuy rằng các bảo bảo trong bụng sớm đã trở thành chứng cứ tốt nhất chứng minh cậu phạm tội.
Hơn nữa, hiện tại lương tâm cậu đang cắn rứt, cậu biết Uông Hy đã chia tay với Đỗ Triết vì chuyện này, nhưng cậu không có tư cách để thuyết phục Đỗ Triết quay lại.
Cậu không biết Uông Hy có cùng Đỗ Triết nói qua đã đi gặp mặt cậu, nếu chưa nói qua chuyện này, mà cậu ở thời điểm này nói ra, căn cứ theo cốt truyện cẩu huyết nàu mà phát triển, này không phải liền biến thành cậu ở giữa làm khó dễ, đã hại Uông Hy tái hợp lại càng đẩy ra xa sao?
Điều quan trọng nhất là cậu không có quyền quản lý đời tư của Đỗ Triết.
Chính là nếu bất cứ chuyện gì cũng đều không làm, có thể hay không có vẻ ích kỷ.
Cậu rụt rụt đầu, ích kỷ thì liền ích lỷ đi, thời khắc mấu chốt, không nghĩ được thì làm bằng hữu cũng không được.
Đau đầu quá, tại sao ông trời luôn mang đến những vấn đề khó cho cậu a.
Tài xế đưa Nhu Nhu đi học về, Nhu Nhu về nhà thấy hoa hồng rơi khắp sàn, vui vẻ mà hét lên, kéo A Tá chạy đến chỗ trung tâm cánh hoa hồng hình trái tim, hai tay gom cánh hoa hồng tung lên, con bé bên trong hình trái tim xoay vòng vòng, nói chính mình là tiểu công chúa trong lâu đài.
Nhưng không còn là tiểu công chúa của cậu.
Lâu rồi mới thấy được tâm cang bảo bốil của mình cười hạnh phúc như vậy, trái tim A Tá như tan chảy, cậu cam tâm tình nguyện đảm đương làm người rải hoa.
Đỗ Triết nghe thấy tiếng cười của hai người từ trong bếp đi ra, tìm đúng góc độ, tiểu công chúa dễ thương nhảy múa dưới những cánh hoa, A Tá trong màn ảnh hiếm khi nở một nụ cười tươi thật thoải mái.
Nhu Nhu vừa từ dưới đất nhặt lên cánh hoa, tung lên trên đầu A Tá, A Tá phủi phủi cánh hoa trên đỉnh đầu, nhéo nhéo hai má Nhu Nhu oán trách, Nhu Nhu che miệng ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Nhu Nhu, con đợi lát nữa ta sẽ đem con đánh gục..." A Tá dở khóc dở cười mà nhắc nhở.
Quả nhiên trong một giây tiếp theo, Nhu Nhu choáng váng ngã vào trong vòng tay của A Tá, cười lớn đến mức không nhìn rõ mặt mày, chỉ nhớ rõ mà chặt chẽ ôm lấy Daddy, hôn lên cái bụng hơi phập phồng của cậu.
Tách, tách tách,....
Này vài tiếng màn trập âm thanh, A Tá giật mình vô thức liếc nhìn tìm nguồn âm thanh đó.
Đỗ Triết đang chụp Nhu Nhu a.
A Tá đỡ lấy thắt lưng đau nhức, cuống quýt mà dùng đầu gối dịch về sau, rời khỏi một bước thật nhanh, xác nhận không còn ở trong tầm màn ảnh, vẫn thói quen như cũ mà cố tình né ẩn thân mình, hận chính mình không biến thành một đám mây khí vô hình.
Như vậy Đỗ Triết sẽ đỡ mất công cắt ảnh cậu đi, anh đã rất bận trong công việc, bạn bè sao, làm như vậy có thể xem như là giúp đỡ anh một chút a.
Này hết thảy hành động của cậu không tránh khỏi tầm mắt của Đỗ Triết.
A Tá ngày xưa luôn tìm cơ hội liền muốn chụp ảnh chung, còn bây giờ nghe âm thanh chụp ảnh thì liền giống như chim sợ cành cong, vội vàng mà cúi thấp đầu, đốt sống nhô ra ở đoạn áo phông đặc biệt rõ ràng. Mạch gân xanh trên mu bàn tay dùng sức mà hiện ra.
A Tá lơ đãng mà liếc mắt, bắt gặp đến Đỗ Triết ánh mắt hiện ra vẻ mất mát.
Mới vừa rồi từ chối lời cầu hôn của Đỗ Triết, cái này chọc đến anh không vui sao? Thật là chuyện này không xong chuyện khác lại đến, cậu không tự chủ được mà khẩn trương lên, ngực như bị cây kim châm vào đau đớn, mất đi dưỡng khí giảm sốc, một hơi thở liền đau đến đổ đầy mồ hôi.
Thừa lúc Nhu Nhu đang chơi một mình, cậu nghĩ ngợi lung tung, lấy hết can đảm tiến đến phòng bếp, đối với Đỗ Triết đang bận rộn nhỏ giọng xin lỗi. "Xin lỗi, em không biết anh đang chụp ảnh. Anh đừng để ý, em lần sau sẽ chú ý. "
"Này..... lần sau anh nói trước một tiếng, em tránh xa một chút." A Tá ngực đau đến nỗi hít thở không thông, gian nan mà nói ra từng chữ.
Cậu cắn môi cắn lưỡi thông thuận mà nói hoàn chỉnh một câu: “Em ra ban công đứng, có muốn làm gì liền kêu em a."
Cậu đang sợ, nên muốn trốn đi, hoảng sợ chạy về phía ban công, Đỗ Triết nghĩ như thế.
Ánh mắt anh đuổi theo A Tá từ sáng đến tối, rõ ràng A Tá muốn đỡ thắt lưng, chỉ trong vài giây lại thả xuống. Lòng bàn tay chống trên ban công. Khi cậu nhìn lên bầu trời, một đoạn cổ đã hiện ra mấy vết bầm ứ đọng năm xưa.
Bác sĩ nói qua, tất cả những vết thương cũ lớn nhỏ đều sẽ lan ra khi mang thai. Anh không thể tưởng tượng được rằng A Tá trông gầy gò như thế, những vết sẹo trong đoạn video đó toàn bộ rải trên khắp cơ thể cậu sẽ như thế nào. Đỗ Triết thở dài, trấn tĩnh lại tinh thần, vẫy tay gọi Nhu Nhu đưa cho cậu một ly nước ấm.
Nhu Nhu vui vẻ nhảy nhót mà đi qua
Đỗ Triết chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, tự an ủi mình, chuyện này không thể sốt sắn được.
Trước khi đi ngủ, Đỗ Triết dẫn Nhu Nhu đi tắm xong lại đọc sách cho con bé, Nhu Nhu nắm chặt chăn bông, cẩn thận hỏi: "Baba, baba, người có còn không muốn con cùng daddy nữa không?"
Đây là vấn đề thường hỏi của Nhu Nhu gần đây, Đỗ Triết sờ sờ đầu nhỏ của Nhu Nhu, trịnh trọng hứa một lần nữa: "Sẽ không"
"Baba, người có thể đừng đột nhiên biến mất không? Chính là biến một chút, giống như thần tiên sẽ không thấy nữa." Nhu Nhu đưa đưa tay ra, ý bảo hai tay trống trơn.
"Đương nhiên sẽ không.” Đỗ Triết nhẹ nhàng hôn lên trán con bé, "Rourou nên ngủ đi.
"Ưm!!!” Nhu Nhu không biết đang nghĩ tới cái gì, ghé lại bên tai Đỗ Triết, thì thầm muốn nói nhỏ, lại nhịn không được nghẹn ngào lên
"Baba, Daddy ở trong bệnh viện mỗi ngày đều nằm mơ, còn bò dậy chạy mất, lại bị y tá tìm trở về. Baba, người về sau đừng để daddy chạy loạn a. Lỡ đi rồi mà tìm không được, Nhu Nhu phải làm sao đây? "
Đỗ Triết trước mắt hiện lên rất nhiều rất nhiều hình ảnh.
Hình ảnh A Tá dang rộng tay đứng trên sân thượng giống như những chiếc lá khô rách nát rơi rụng trong gió thu, khi gió thổi sẽ rơi xuống trên mặt đất, trên mặt đất A Tá đã bị mọi người dùng gậy tấn công dã man, khoé miệng tổn thương nhưng vẫn nở nụ cười. Trong nháy mắt lại biến thành thân thể bạc trên giường bệnh cô đơn thêm một thẻ mộ.
Vài giây thời gian như trôi qua nửa đời người, nụ cười cậu trên thẻ một làm anh chấn động toàn thân. Anh đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt Nhu Nhu, một lần nữa khẳng định mà nói lại
"Tiểu ngốc, ba hứa rằng sẽ không bao giờ để Daddy đi lạc."
***
Lúc này, A Tá trong phòng khách tháo hết bóng bay "MARRY ME" trên bức tường, làm xẹp từng quả một, mỗi một cái phóng khí liền làm trái tim cậu thêm đau lòng, thẳng để khi tất cả đều xẹp xuống xếp chồng lên nhau
Đột nhiên tôi có chút tò mò, có phải lúc anh cầu hôn Uông Hy cũng giống như vậy không?
Không, không, không, hẳn là sẽ càng đẹp hơn một chút.
Con gái thường thích sự lãng mạn, Đỗ Triết nên chọn một nhà hàng có không gian lãng mạn, Uông Hy mặc váy ngắn màu trắng còn Đỗ Triết sẽ mặc tây trang, đàn violon ở bên cạnh diễn tấu một khúc nhạc du dương. Cả hai vui vẻ nói chuyện cùng thưởng thức đồ ăn mỹ vị với nhau.
Đến lúc đó Đỗ Triết tặng cô một bó hoa hồng đỏ, sau đó lại làm trò ảo thuật từ hoa hồng biến thành nhẫn, những người được sắp xếp xung quanh lần lượt vỗ tay tán thưởng cùng hô hào kêu lên gã cho hắn, gã cho hắn.
Cao giọng mà hét lên, hận không thể làm cho toàn thế giới cùng biết.
Dù sao khẳng định sẽ không ở nhà.
Tưởng tượng đến các màn cầu hôn, nhấn xuống công tắc đèn của "MARRY ME" đèn theo giá cũng tắt theo. A Tá chăm chỉ mà dọn dẹp, thậm chí còn cho tất cả những cánh hoa hồng gom vào túi rác, còn lại những tấm thiệp cậu trộm cắt xuống đem bỏ vào một cái túi khác, đương nhiên những sợi dây cột bong bóng cũng chịu chung số phận.
Tràn đầy hai túi rác lớn, A Tá một bên thu dọn một bên than thật đáng tiếc, cảnh cầu hôn đẹp như vậy, nếu là thật thì tốt rồi
Lúc Đỗ Triết đóng cửa đi ra, phòng khách đã được thu dọn đến sạch sẽ, không để lại một cánh hoa nào. (Tội ghia, công làm cả một buổi mà bị dọn không chừa cái gì ?)
Chưa kịp định thần lại, A Tá đã xách hai cái túi lớn đi ra khỏi cửa, sợ bị anh phát hiện, vội vàng nói một cậu đi vứt rác, Đỗ Triết cũng muốn đi theo, nhưng người đã ngủ say Nhu Nhu dường như bị ác mộng làm tỉnh, khóc rống lên chạy từ phòng ra ngoài.
A Tá nhân cơ hội nói: "Một mình em làm được! Không nặng lắm!"
Anh thật sự muốn nhanh tay giành lại bọc rác.
"A Tá, em chờ anh cùng đi."
A Tá sợ anh hiểu lầm mình lấy trộm đồ, liền nâng túi rác trong suốt lên, thành khẩn nói: "Thật sự toàn bộ đều là rác! Vứt ở dưới lầu, nhanh lắm a!"
"Vậy em từ từ đi, mang theo điện thoại." Chỉ xuống dưới lầu vứt rác, hẳn là sẽ không có nguy hiểm, Đỗ Triết suy nghĩ một chút, dặn dò vài câu rồi quay trở lại phòng.
A Tá đáp ứng, vội vàng đóng cửa lại, giống như tên trộm, vừa đi vừa nhìn lại, xác nhận Đỗ Triết không có đi theo, liền chạy nhanh trở về nhà, ngồi ở trên số pha thở hồng hộc nghỉ ngơi một hồi. Tươi cười mà lấy ra hai bọc rác mà mình mới vừa thu thập được.
A Tá hai mắt sáng lên, đều là đồ tốt. Đặt vào lòng mà nâng niu sẽ không buông.
Lấy hộp sắt trong phòng ra, bỏ bóng bay đã xì hơi và mấy tấm thiệp nhỏ vào, không gian của hộp sắt lập tức được lấp đầy, A Tá trong lòng tràn ngập vui mừng, vừa vuốt đầu vừa cười ngu ngốc.
Này thật sự là hôm nay quá hạnh phúc, lập tức liền lấp đầy cái hộp sắt.
Cầu hôn là giả, ít nhất đồ vật đều là thật.
A Tá suy nghĩ một lúc rồi lấy bút bi viết nó vào cuốn nhật ký của mình.
––Đỗ Triết đã cầu hôn tôi! (# ^. ^ #) Tuy là vì các bảo bảo, nhưng tôi vẫn rất vui. Các bảo bảo thật là có địa vị a ^ _ ^ còn được đeo nhẫn nữa, đính kèm theo rất nhiều hình ảnh (* ^ ▽ ^ *)
A Tá thuận tay liền ở dưới nét chữ vẽ thêm bức tranh.
Năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở ra, ngón áp út được bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy đeo lên một chiếc nhẫn, thêm một vài ngôi sao nhỏ được vẽ bên cạnh chiếc nhẫn, thể hiện rằng nó đang tỏa sáng với ánh sáng chói lọi nhất trên thế gian. Cậu không kìm được mà cắn đầu bút, mắt đảo một vòng, sướng như sắp được lên thiên đường, những từ đã học trong cả cuộc đời không thể nào diễn tả hết được.
Nếu không phải vì thiếu thời gian, cậu vẫn muốn ngồi lại mà thưởng thức chút nữa.
Cậu không bật đèn, ngồi xổm trên mặt đất ngoài ban, đem túi đựng hoa hồng ra, vì sợ làm gãy cánh hoa, giống như xử lý đồ sứ mỏng manh, một mảnh một mảnh một ngồi đếm, một, hai, ba, bốn cánh hoa...
Lẩm bẩm lầm bầm mà đem hết số cánh hoa hồng mà đếm (ủa rồi mới than thiếu thời gian mà giờ rảnh ngồi đếm hoa hồng là như thế nào ?)
Đóng lại cửa ban công định đặt những cánh hồng ngoài ban công phơi thành hoa khô, sau khi đếm xong, không quên chỉ vào nó hùng hổ mà đe doạ nói: “Các ngươi ngoan ngoãn một chút, đừng có mong chạy theo gió. Ta đếm rất rõ ràng, các ngươi một mảnh cũng đều không thể thiếu!"
Tất nhiên hoa hồng do Đỗ Triết tặng phải được bảo quản tốt! Hihi
Còn lại cái đèn chữ tiếng anh dọn xong đặt trên mặt đất, cậu ngồi dưới đất ôm tay mà ngắm nghía năm giây, lâu lâu lại vuốt ve các bảo bảo đang động trong bụng, theo chuyển động bảo bảo mà hỏi ý kiến
"Này, các con cũng cảm thấy ánh đèn này rất đẹp đi!"
Các bảo bảo đột nhiên dữ dội mà đá.
A Tá đỡ trán đau đến ứa mồ hôi, vui vẻ mà cùng bảo bảo nói chuyện. Các con khẳng định là ngôi sao may mắn của Daddy a, cảm ơn các bảo bảo đã mang may mắn đến cho Daddy. Nếu không có các con, baba sẽ không có đối với Daddy cầu hôn, càng sẽ không có nhiều đồ vật như hôm nay!
Suỵt, nói nhỏ cho các con biết, đây tất cả là của người khác, Daddy trước trộm chiếm lấy làm của riêng, hì hì.
Nghĩ đến đây, cậu nhìn quanh như kẻ trộm, xác định là đang ở trong chính nhà mình, không bật đèn sẽ không ai phát hiện, luống cuống tay chân mà đem cây đèn dấu phía dưới giường, trả hộp sắt lại vị trí cũ, vỗ tay cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi.
"Tá Tá."
Đây là cái xưng hô mà Lan Phi đối với cậu gọi, A Tá tỏ vẻ cảm thấy tên này chứa mười phần điều xấu, hễ nghe đến là nổi da gà, lúc này cũng không tránh khỏi run lên hai lần, hai tay đang khóa cửa mà không còn nơi nào để đặt, bất lực giơ tay lên đầu hàng.
"Lan tỷ, chị buông tha cho tôi đi!"
Lan Phi thích nhìn vẻ mặt không nói nên lời này của cậu, đặc biệt đáng yêu, vẫy tay kêu cậu tiến vào, cười nói: "Vào đi, mời cậu uống sữa"
Sau khi mang thai A Tá đặc biệt thèm muốn uống sữa, khi Lan Phi nói đến từ sữa, mùi vị sữa lập tức xuất hiện trên đầu lưỡi.
Mấy ngày trước đây nằm viện, Lan Phi ngày nào cũng đưa đồ ăn tới, từ chối nhiều lần không được, con gái khóc lớn nháo muốn Lan Phi đến chơi với mình, sau khi xuất viện thì xác thực muốn cùng cô nói lời cảm tạ, chính là hiện giờ trên tay quà gì cũng không có.
Cậu đang buồn rầu, Lan Phi ôm tay trêu chọc cậu, "Cậu dám mang quà đến, cửa cũng đừng hòng vào."
"?"
A Tá bị dấu chấm hỏi đâm thủng đầu, trời ạ, làm sao cô biết được cậu đang nghĩ gì a!
Lan Phi nói xong cũng không đóng cửa lại, quay người trở lại phòng, A Tá ngoan ngoãn đi vào.
...... Cậu sẽ không thừa nhận là mình bị hấp dẫn bởi ly nằm trên bàn cà phê kia đâu.
Lan Phi từ trong tủ lạnh rót cho mình một lỵ, uống một ngụm, nói: "Ngồi đi, đứng làm gì, không phải nói ghế sô pha nhà ta ngồi thoải mái sao?
A tá eo đã sớm phát đau, xác thật là đứng lâu chịu không nổi nữa, không khách khí mà đỡ eo ngồi xuống, cả người chìm vào sung sướng, vỗ vỗ ghế sô pha thoải mái, vui vẻ nói: “Vẫn là như vậy rất thoải mái a. "
Thật rất muốn ngay chỗ này mà nằm xuống, nhưng lát nữa phải quay về để đuổi kịp bản thảo, thương tâm a.
Lan Phi ngồi ở sô pha bên cạnh, nhìn chăm chăm cái bụng ngày càng lớn của cậu, hỏi: "Đỗ Triết đã trở lại rồi đúng không?"
Hôm nay Lan Phi phải đổi tên thành thần bói toán mới được, như thế naog cái gì cũng đều biết! A Tá gật đầu nói: "Đã trở lại."
"Vậy khi trở lại... anh ta có đối xử tốt với cậu không?"
A Tá cố hết sức che dấu đuôi lông mày tràn ý cười, nhưng lại phát ra âm cuối không nhịn được niềm vui sướng: "Có a!"
Sau khi trở lại, anh không chỉ cùng cậu đi kiểm tra mà còn bố trí cả cảnh tượng cầu hôn.
Chính là nghĩ rằng tất cả những thứ này đều thuộc về Uông Hy, còn trộm đến lời cầu hôn, như bị nghẹn ở cổ họng, trong lòng lặng lẽ một chút mất mát rồi lại khôi phục tươi cười.
Cậu đã hứa với Uông Hy sẽ không bao giờ phá hư tình cảm của bọn họ, số thẻ căn cước đều đã nói ra, khẳng định không thể nuốt lời a
Cậu không biết bức ảnh nào chạm đến dây thần kinh. Đôi mắt của Uông Hy cùng Đỗ Triết khiến cậu hoảng loạn, tim thầm nhói đau nháy mắt phát triển đến bụng không ngừng quặn đau. Cậu không nhịn được trêu chọc, trái tim này quá nhạy cảm đi, sức công phá khá tốt
Mặt tái xanh vì đau, máu phản phất như ngừng lưu thông, cậu không lộ dấu vết mà hướng vào túi quần mò mẫm.
Quả nhiên, chỉ ra ngoài vứt rác đương nhiên một viên kẹo cũng đều không mang, âm thầm đối với chính mình hét cố lên, nổ lực chiến đấu.
So với thân thể đau đớn, vấn đề Uông Hy nhắc chia tay càng đau đầu hơn một chút. A Tá suy nghĩ một lúc, nói không chừng nữa nhân tâm linh đối tượng tương thông, liền thành khẩn hỏi: "Chính là bạn gái anh ấy đã nói bọn họ chia tay, ân, tôi cũng không hiểu lắm về nữ nhân bọn họ. "
Cậu ngượng ngùng nói: "Cho nên tôi muốn hỏi cô một chút, làm sao để có thể làm cho bọn họ hợp lại?"
Dưỡng khí loãng, môi nghẹn đến mức xanh tím, từng đợt từng đợt đau đớn, dựa vào sô pha trộm hít thở sâu, trấn an các bảo bảo không ngừng nhúc nhích, cố găng tập trung chú ý, nghiêm túc nghe Lan Phi trả lời, trở về nghĩ cách làm họ hợp lại thật nhanh.
"Hợp lại?!" Lan Phi cả người nhảy dựng lên, nhịn không được hung hăng mà gõ đầu cậu một cái, "Bọn họ chia tay đối với cậu không phải là chuyện tốt sao? Cậu còn nghĩ cách cho bọn họ hợp lại?"
A Tá xoa trán bị gõ đau chẳng hề để ý là lãnh đạm thật tình nói chuyện.
"Nhưng Đỗ Triết không thích ta. Bạn gái của anh ấy đối xử với anh ấy rất tốt, baba của anh ấy cũng thích cô ấy. Nhu Nhu cũng không bài xích. Người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, cùng với Đỗ Triết xứng đôi về mọi mặt."
Cậu cúi đầu cười nói: "Trước đây, thiệp mời hôn lễ của bọn họ đã được gửi về nhà rồi, phỏng chừng mọi việc đều đã an bài, lúc này vì các bảo bảo liền phải chia tay, Đỗ Triết chắc bất đắc dĩ nhiều đau buồn a. "
"Kết hôn dù gì cũng là chuyện cả đời."
Không thể miễn cưỡng.
Không thể làm anh khó xử, A Tá bá đạo mà nghĩ, không thể làm anh rớt thêm hạt đậu vàng nữa, một viên cũng đều không được.
"Bọn họ hợp lại, cậu cùng các bảo bảo phải làm sao?"
A Tá không để ý đến điều gì, ngay lập tức mỉm cười nói ra những gì cậu định làm: "Các bảo bảo ta sẽ tự nuôi dưỡng a, ta đều đã nghĩ tới! Nếu bọn họ muốn tôi cách biệt thế giới hai người, ta liền đi. Nếu họ muốn gặp bảo bảo, ta liền đưa qua. Cùng với Nhu Nhu giống trước kia, cái này cũng không phải là vấn đề lớn. "
Chính là muốn nổ lực làm việc để kiếm tiền mới có thể kham nổi, bất quá cũng không thành vấn đề, sau khi bán nhà sẽ có một khoản tiền, nếu chẳng may cậu bất hạnh chết đi thì nó sẽ biến thành tài sản thừa kế. Nếu cậu còn sống sẽ liền đi thuê nhà.
Trước mắt còn có cái gì có thể làm khó cậu sao, hẳn là không có.
"Cậu có ngốc không, Đỗ Triết cùng cậu ở bên, không vui vẻ sao?!"
A Tá xấu hổ cười, nói: "Anh ấy không có khả năng ở bên cạnh ta. Anh ấy lại không thích tôi. Ở bên nhau rất nhiều đau khổ, chưa kể đến việc lão gia hoả của tôi đã hại cha anh ấy..."
Ý thức được mình sắp nói lỡ miệng, cậu vội ngậm miệng lại, cười hai tiếng, buồn rầu mà vò đầu nói: "Dù sao hai bên cũng không muốn nhìn mặt nhau..."
.....Đương nhiên, cũng không có "hai bên", chỉ có anh cho rằng cậu ghét bỏ.
Lan Phi cầm một ly đầy sữa, trong mắt không che giấu được vẻ dò xét, hỏi: "Tại sao còn liên quan đến các vị trưởng bối?"
A Tá cười haha chuyển đề tài khác, không muốn nhắc tới chuyện này, Lan Phi cũng không buông tha, bắt đầu suy đoán từ A Tá vừa mới tiết lộ, nhưng thật không ngờ lại có liên quan đến thế hệ trước. Về mặt này, có lẽ rất phức tạp đi, trước đó có phải hay không đối với Đỗ Triết quá mức hà khắc rồi?
Nhưng đối với anh ta quản thúc, thì lấy lý do gì để bảo vệ các bảo bảo?
Lan Phi nhìn chăm chăm A Tá mãn nguyện uống một hơi cạn sạch ly sữa. A Tá hận. Không thể liếm sạch sẽ đáy ly, nhấm nháp hương vị sữa, thể xác và tinh thần đều được thoả mãn, thần kinh căng thẳng đồng thời giải phóng.
Chưa bao giờ cảm thấy sữa lại ngon đến thế.
Lần mang thai này đặc biệt kỳ lạ, ăn bất cứ thứ gì cũng nôn đến tê tâm liệt phế, cậu từng cho rằng do bị tổn thương ở dạ dày sẽ nôn đến khi kết thúc thai kỳ, lần phản ứng mang thai này so với mấy năm trước quả thực chỉ hơn chứ không kém.
Nhưng lúc này cứu tinh lại là sữa, hương vị lấp đầy vị giác có thể xoa dịu cơn nôn nghén một lát.
Đáng tiếc nếu ngày nào cũng uống sữa vừa đắt vừa không có khả năng ngày nào cũng uống được, cậu phải dành dụm tiền để thu xếp những việc sau này.
Cho nên nôn liền cứ nôn đi, nhiều nhất là mỗi ngày cổ họng sẽ giống như lửa đốt, cậu cũng không phải là chưa từng thử qua.
A Tá lấy cớ đi vứt rác, này liền đi đã bốn mươi phút trôi qua, A Tá phải đưa ra lời xin về, lần sau sẽ mời cô lại một bữa cơm.
Mắc nợ người khác là một việc không tốt.
Lan Phi nhìn thấy tay cậu đỡ eo không hề buông xuống, đầu ngón tay thỉnh thoảng dùng lực chậm rãi ấn xuống, đoán chừng eo cậu có vấn đề không nhỏ, trực giác cảm thấy không yên tâm,một hai phải đòi đưa cậu trở về.
Lúc xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Đỗ Triết chậm rãi chạy tới, ý tốt chẳng có thừa, liền giả vờ thân mật cầm tay A Tá mỉm cười: "Tá Tá, nếu cậu thích sô pha nhà ta, liền thường tới đây ngồi a. Ta cùng cậu nói chuyện phiếm."
Ánh mắt của Đỗ Triết rơi vào đôi tay đang nắm chặt kia, A Tá thư thái thật rất tự nhiên, không hề có chút bộ dáng lo lắng khẩn trương của buổi tối, khóe miệng cong lên cơ hồ hàm chứa một chút bọt sữa trắng.
Đỗ Triết bị bơ đến im lặng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mới vừa rồi còn hứa với Nhu Nhu sẽ không để cho A Tá bị lạc, đảo mắt cậu đã thực sự không thấy rồi, hoảng sợ chạy khắp nơi có khả năng cậu đã từng đi qua, giờ phút này nhìn thấy cậu an ổn ở đây, tức khắc liền an tâm đi, tâm như bị rơi xuống đất.
Anh che giấu những suy nghĩ vấn vơ trong lòng, cười nói: "A Tá, em đi vứt rác cũng quá lâu rồi, nên anh liềm xuống dưới xem thử, Lan tiểu thư, chào cô."
Lan Phi lễ phép gật đầu, xem như chào hỏi lại, lại lần nữa siết chặt tay A Tá, nói: "Tá Tá, ta đi lên trước. Cậu trở về hảo hảo nghỉ ngơi. Hôm khác ta sẽ cùng đi xem cậu và Nhu Nhu."
"Này, được." A Tá tự nhiên không giỏi từ chối trực diện, không biết Đỗ Triết có để ý người ngoài đến chơi không, cũng không biết khi nào cậu có thể mời lại cô bữa ăn nữa.
Ánh sáng dưới ngọn đèn đường thật mê mẩn, bóng dáng cao dài có chiều cao sấp sỉ nhau, nhìn thấy bóng hai người đang dần dần liên kết nhau, A Tá trộm cúi đầu cười vui vẻ, trong lòng kích động đến mức không nhịn được, hận không thể ngay tại chỗ này nhảy hai vòng hô vạn tuế.
Đỗ Triết nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng kêu một tiếng: "A Tá."
"Em thực sự đem vứt hết bóng bay và giá đèn trong phòng khách sao?"
Đầu ngón tay chạm vào một mảnh ấm áp, nghe được câu hỏi này, A Tá ngay lập tức căng thẳng toàn thân co rụt lại một bên, nơp nớp lo sợ nói: "Làm sao vậy, thiếu cái gì sao?"
“Em thực sự chỉ dọn dẹp những thứ trong phòng khách, còn lại em những thứ khác em không đụng." Rõ ràng vừa kiểm trong túi đựng rác hoàn toàn không có đồ vật khác. A Tá hoảng sợ vô thố giải thích, "Nếu không anh kiểm camera trong nhà, như vậy liền biết ném đi thứ gì, em sẽ cố tìm trở về."
Cái đã mất chính là Đồ Tá Chá, chính bản thân anh đã đánh mất nó.
Trong lòng vô số khổ sở, ánh mắt không khỏi nóng lên, anh không muốn A Tá nhìn thấy sự cô đơn này của mình, liền sải bước nhanh về phía trước, lau đi đôi mắt sắp ươn ướt kia.
A Tá nhìn theo bóng lưng của anh, bẻ đầu ngón tay suy nghĩ, Đỗ Triết rốt cuộc đã đánh mất cái gì? Nhưng những thứ vừa rồi đều là cái anh không cần a.
Còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã bao phủ lấy cậu, Đỗ Triết vươn tay đem ấn cậu vào lòng, mùi quen thuộc lại xa lạ truyền đến, làm anh nhịn không được mãnh liệt hít lấy hít để.
"Không có gì mất cái gì, là anh lo lắng cho em."
Nhất định là dùng sức quá mức, cái mũi đột nhiên lên hơi men.
Thật sự muốn luân hãm vào mảng dịu dàng do Đỗ Triết ôn nhu tạo ra, não bộ dần dần mất đi suy nghĩ, ai có thể chống lại được một Đỗ Triết ôn nhu tinh tế, thanh âm lại dễ nghe như vậy, còn đang nói lo lắng cho cậu.
Thao, lại chịu thua vì một cái ôn nhu này. Người xưa trí tuệ có thừa, từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cảm xúc điên cuồng dụ dỗ đến mức mất kiểm soát.
Nhưng cái giá phải trả cho việc mất kiểm soát lần trước là quá lớn, không chỉ có hai bảo bảo, mà hai bảo bảo còn khiến Đỗ Triết phải chia tay Uông Hy, đồng thời cảnh cáo cậu không được phạm thêm lỗi lầm nữa. Cậu sờ đầu chính mình, mạnh mẽ từ trong lòng ngực anh thanh tỉnh, cười ngặt nghẽo nói: "Nhu Nhu ở nhà một mình, em có chút lo lắng."
“Chúng ta trở về." Vòng tay Đỗ Triết đang bao bọc cậu bỗng chốc như bị đóng băng, hỏi: “Anh hơi nóng, em có thể để anh cầm tay được không?
“Đương nhiên có thể a!" Ngay khi A Tá nghe thấy Đỗ Triết có nhu cầu, liền lập tức đưa tay kia lên, thành khẩn nói: “Anh cầm đi! Anh cầm đi! Em lạnh lắm!
Đỗ Triết mỉm cười, tựa như tìm được điểm chung của cả hai.
A Tá sau khi tắm xong liền ngồi ở trên giường lau tóc, từ từng tất một da đầu đều bị chà sát. Đỗ Triết xách theo hai bình nước khoáng được cải tạo, ngồi ở bên giường cùng cậu nói: "Bác sĩ nói cơ bắp của em bị thoái hóa. Anh tính toán phương án chế định cho em tập thể hình. Nhưng trên thị trường tạ đều tương đối nặng. Anh tạm thời làm cho em một cái, thế nào?"
A Tá hai mắt sáng lên, khăn tắm ném sang một bên, tuy rằng bộ dáng thật sự có chút xấu xí, nhưng là do Đỗ Triết làm! Cậu lập tức nâng nó trên tay, vui vẻ mà song song cử tạ hai lần, cánh tay mắt thường có thể thấy được tần suất bắt đầu đang run rẩy.
A Tá dở khóc dở cười, tại sao cánh tay này lại mất kiểm soát a? Đây là "tạ tay" do Đỗ Triết làm, cơ thể này nhất quyết phải đấu tranh a! Cậu cắn chặt răng, dùng sức đến hai má phồng lên, vỗ vỗ cánh tay không tự chủ được tưởng muốn tiếp tục.
Hai chai nước khoáng này thật ra chỉ có 500ml, thấy cậu còn muốn chết chống cự đến lần thứ năm, Đỗ Triết đau lòng nói: "Anh giúp em đổ nước đi một chút."
Đổ hết một phần ba ra ngoài, lần này A Tá không còn áp lực nữa, cậu lắc lư giơ lên khoe hàng cười nói: "Cảm ơn anh a! Em nhất định sẽ sử dụng thật tốt, cố gắng để làm các bảo bảo khỏe mạnh hơn!"
Đỗ Triết cười cười, giơ cánh tay lên để cho cậu mượn lực, nói: "Là để em rèn luyện. Cùng các bảo bảo không quan hệ. Tuần này trước làm hai mươi cái đi, có thể chứ?"
A Tá điên cuồng gật đầu lia lịa.
Sau khi giám sát bài luyện tập của A Tá, Đỗ Triết gần nửa tháng không được ngủ ngon, trong chốc lát liền ngủ một giấc ngon lành, đương nhiên không để ý thấy A Tá nửa đêm lẻn vào phòng mình đánh bản thảo.
Đây là lần thứ hai trong đêm nay cậu làm một kẻ trộm
Cậu rón rén mà bước vào, một bên lặng lẽ mở ngăn kéo một bên quan sát động tĩnh của Đỗ Triết.
Nhịp tim dồn dập nhảy liên hồi, không thể kiểm soát được âm thanh bang bang trong đầu. Kẻ trộm thừa nhận đã phải chịu nhiều áp lực đến nỗi cậu thề lần sau sẽ không bao giờ trở thành kẻ trộm nữa.
Vừa mới để tay đi vào, Đỗ Triết liền lăn người một cái, cậu sợ tới mức cắn chặt môi nín thở, ánh mắt bất động, không dám thở ra, thiếu oxy các bảo bảo liền đá mạnh. A Tá trong lòng nói, biết các con chân dài rồi, có thể dừng nghỉ một chút không, Daddy đang làm đại sự, phối hợp chút đi!
Các bảo bảo nghe lời mới là lạ càng tiếp tục cử động dữ dội hơn. Thắt lưng già trong tư thế này truyền đến những cơn đau nhức, tương đương với tiền hậu giáp kích. Thắt lưng mềm nhũn thiếu chút nữa liền phải ngã lăn ra đất. May mắn cậu đã tận dụng khủy tay rèn luyện đến run rẩy kịp thời ngăn cảng phát tiếng động, màn đêm thật yên tĩnh, cậu dường như nghe thấy tiếng xương cốt vặn chuyển.
Cậu trộm cử động khuỷu tay cắn chặt răng khi nhắc nó lên, nhưng cậu đã nằm trong phạm vi chịu đựng, may mắn không cần đến bệnh viện, nếu không thì cái ví rỗng của cậu thật sự không chịu nổi.
Sau khi hô hấp của Đỗ Triết đều đều, ngón tay chạm vào hộp đựng nhẫn của Đỗ Triết trong ngăn kéo, chưa kịp lấy ra, liền che dấu không được niềm vui tràn ra.
Nếu không phải đã viết xong tất cả các chương truyện, đối với chiếc nhẫn vẫn như cũ không quên, không thấy được chiếc nhẫn xác định ngủ không yên, thì cậu sẽ không dám mạo hiểm mà bước qua.
Cậu không có biện pháp bật đèn lại sợ nhẫn sẽ phản quang, cậu ghé nằm phía dưới gầm giường, cung lại thân thể. Trong bóng tối đặt nhẫn ở trong lòng bàn tay mà nhìn đi nhìn lại.
Tự nhủ trong lòng, ngươi nói xem chỉ là một cái vòng bạc nhỏ. Như thế nào liền có mị lực lớn như vậy.
Cậu dùng hai ngón tay cầm chiếc nhẫn, ngưỡng cổ ngẩng đầu trộm nhìn Đỗ Triết vẫn còn ngủ say, chắc sẽ không tỉnh lại sớm như vậy.
Tới! Đây là chiếc nhẫn
Mặc dù bản thân cậu tâm huyết dâng trào khi dùng vòng chìa khóa thay thế qua, nhưng lần này nó là một chiếc nhẫn thực sự a!
Cậu vừa khẩn trương vừa vui vẻ.
Chống khuỷu tay xuống sàn, cậu vẫn như cũ nằm trên mặt đất, cung thân thể, dùng tay phải cầm chiếc nhẫn, tự động đơn giản hóa trình tự, trong lòng nói lời thề song thân khi kết hôn.
Giống như một hôn lễ được mô phỏng ngàn lần, đối phương vì chính mình tự tay đeo nhẫn, mang theo một niềm vui sướng mộng tưởng sẽ thành hiện thực, thậm chí đầu ngón tay không khỏi run lên vì phấn khích, ngăn không được âm thanh nuốt nước miếng rõ ràng trong đêm, gần như thành kính nhìn vòng bạc nhỏ, bắt đầu từ đầu ngón tay áp út trái, hơi lạnh lướt qua từng đốt ngón tay.
Cậu vui mừng rạo rực nghĩ, cùng tưởng tượng của cậu quá giống nhau, quả nhiên rất lạnh.
Đỗ Triết không có tỉnh lại.
Chiếc nhẫn thuận lợi mà rơi vào đuôi ngón tay. Có chút hơi lớn và lỏng lẻo. A Tá tủm tỉm vuốt ve nó xoay theo vòng tròn, nhịn không được cong miệng ngây ngô cười.
Vốn dĩ chỉ là nghĩ đeo vào rồi cởi ra ngay lập tức, nhưng cảm giác này thật tuyệt, cậu không kìm được sự cám dỗ, tiếp tục nằm rạp trên mặt đất thưởng thức, ngó trái ngó phải đều thấy hợp vô cùng.
Nhưng cậu cũng hiểu được một vừa hai phải, năm phút sau nếm đủ thỏa mãn rồi, miễn cưỡng cất lại vào hộp, sau đó lặng lẽ đóng ngăn kéo lại.
Cậu cười hì hì nghĩ, ừm, cậu cũng là người đã đeo qua nhẫn rồi!
Như nguyện vọng rồi.
Tác giả có điều muốn nói:
Tá Tá: Cuối cùng thì tôi cũng đeo nhẫn được rồi!
Mọi người quyên tiền để mua sữa cho Tá Tá thôi
Up 1 chương nhá hàng cho mn hóng chơi.
Tui ác lém à nhoa??.
6655 từ eo ôi nó nhìu.
Càng về sau mỗi chương số chữ tăng thêm 1k từ, nên mn thông cảm tui ẩn danh tầm 7 ngày 1 tuần nha ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.