––Chuột tinh luôn sống ở nơi tối tăm ẩm ướt, nó xuất thân quanh minh chính đại cướp giật quyền lợi, ban đêm lén lút ra ngoài tìm đồ ăn, con người sẽ dùng lồng sắt bắt nó, dùng dầu nóng tạt phỏng nó, hoặc sẽ dùng cây gậy đánh đuổi nó, nó vẫn như vậy liền vượt qua một ngày sinh tử. - --- Chỉ là đoạn văn sao? Kết thúc đâu? ––Chuột tinh cướp của con người làm thức ăn và con người cũng giúp nó, kết cục đương nhiên cuối cùng là con người xác định là kẻ phản bội và chết trong lời nguyền cùng với chuột tinh. –– Người sinh ra giống loài gì cũng bị chuột tinh điều khiển, bộ lông bẩn thỉu, tâm hồn ngây thơ, kiếm ăn chỉ là bản năng. Đỗ Triết đang ngồi trên tàu cao tốc trở về, không khỏi nghĩ đến bút tích nhật ký viết bằng nét chữ non nớt trên bức tường đổ nát kia. Hóa ra chú chuột nhỏ chính là người bạn thuở nhỏ của cậu, liệu có phải cậu đã lén giấu chú chuột nhỏ khỏi con người không? ––Sau khi tận mắt nhìn thấy lũ gặm nhấm này, tôi cảm thấy xác thực ghê tởm. Bạn học cũ tụ hội tại đây, A Tá vẫn như cũ mà cười, dường như cũng không có một tia phiền muộn. Đặng Gia Hào nói rằng con chuột thật kinh tởm, Đặng Tử Bằng nói rằng không ai có thể bắt được đuôi của con chuột. Hắn nói loài chuột thực kinh tởm, mọi người ở đây đối với loại chuột đều tỏ ra khinh thường cùng ghét bỏ, kỳ thật có phải hay không lúc đó cậu rất buồn. Tốc độ của đường sắt cao tốc rất nhanh, dưới mắt mờ mờ ánh đèn báo ngoài cửa sổ. Nhưng anh nóng lòng muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh A Tá Hai ngày nay, anh luôn mơ thấy anh tìm khắp bệnh viện, nhưng không tìm thấy A Tá, quay lại phòng bệnh, trên giường chỉ có một tấm bài vị do A Tá làm cho chính mình. Anh đầm đìa mồ hôi tỉnh dậy, không khỏi cầm được di động, bấm gọi đi gọi lại, tín hiệu ở huyện Đồ Quỳnh không ổn định, gọi điện không được. "Đỗ tiên sinh? Đỗ tiên sinh? Điện thoại của anh đổ chuông." Quản lý Vương nhắc nhở. Đỗ Triết nhanh chóng cầm lên, là Nhu Nhu gọi đến, giọng nói rất nhỏ, giống như sợ làm phiền người khác nghỉ ngơi, nghe được giọng nói của anh liền không khỏi nức nở, Đỗ Triết khẩn trương sợ A Tá xảy ra chuyện gì, tín hiệu trên đường sắt cao tốc không ổn định, anh bình tĩnh để cô từ từ nói những gì đang xảy ra. "Baba, baba, huhu, ba điện thoại như thế nào liền không gọi được?" Đỗ Triết ôn thanh nói: "Tín hiệu bên này của ba không tốt. Không phải cố ý không nghe máy? Daddy con đã xảy ra chuyện gì sao? Có hay không làm giống ước định của chúng ta trước đây, có giám sát Daddy con ăn ngủ không?" “Baba, người có phải là không cần con và Daddy nữa?" Nhu Nhu khẽ nức nở, chậm rãi thở ra vài tiếng, “Huhu, người đều không gọi cho con, con, con rất buồn, huhu…". Vài ngày Đỗ Triết không gặp con gái, nghe con bé ủy khuất mà lên án mình, anh nhớ mấy ngày trước con bé đã đẩy mình ra ngoài, nói rằng vốn dĩ chỉ có một Daddy, sau đó lại có thêm baba. Anh thở dài, đau khổ nói: "Con có tha thứ cho baba không? Baba đã làm rất nhiều điều sai trái, con có tha thứ cho baba không?" Nhu Nhu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Ừm! Con không trách baba nữa. Giận ba ngày là đủ rồi. Con không muốn giận baba nữa!" Nghỉ giữa chừng liền khóc lớn: “Huhu, baba, con giận người con cũng buồn lắm, con đau lòng lắm, huhu, đau lắm baba, huhu, bao giờ baba về, con nhớ baba lắm, huhuhu". Đỗ Triết bị con bé làm cho bật cười, khuyên nhủ nói: "Baba cũng nhớ con. Baba đang trên đường trở về. Có thể ngày mốt sẽ không đến nơi. Nhu Nhu phải chăm sóc tốt Daddy trước và chờ baba trở về, được không?" Nhu Nhu lớn tiếng đáp lại, Đỗ Triết miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Nếu Daddy hỏi, con cứ nói rằng baba nhất định sẽ về, làm daddy đừng sợ hãi, được không?" "Ân, baba, bây giờ muộn rồi, huhu, con muốn đi ngủ, con sẽ ngoan, con sẽ nghe lời Daddy, trên đường đi baba phải chú ý an toàn nhé!" "Ưm, Nhu Nhu là ngoan nhất. Baba luôn yêu con." Đỗ Triết không khỏi lặp lại, "Baba luôn yêu con." Tính cách của Nhu Nhu rất giống với A Tá, không bao giờ tức giận quá ba giây, đến giây thứ tư bắt đầu quay qua an ủi người khác. Đỗ Triết lúc này rất muốn ôm con gái vào lòng. Con bé phải chịu đựng rất nhiều đau khổ cùng với A Tá. Đau lòng cho A Tá đồng thời nhịn không được đau cho con gái. Chỉ gần đây anh mới biết được con bé xòn trong bụng liền không hiểu được bị tấn công bị tấn công.Trước hai tuổi, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với con bé. Anh vẫn nhớ rằng lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé, mái tóc bị cắt đến rối loạn, mặc một chiếc váy màu hồng nhỏ lớn hơn vài cỡ. Mặc dù thân hình ủy mị nhưng sắc mặt lại rất xấu, nằm trong ngực cậu mở ra một đôi mắt tròn xoe, lúc tỉnh lại liền ôm lấy anh kêu "babababa" liên tục, một ly sữa bò đặt bên miệng liếm đi liếm lại, sau đó nhấp một ngụm rồi chuyển sang chỗ A Tá và nói thẳng rằng, Nhu Nhu chưa uống thứ này bao giờ, Daddy nhanh nhanh nếm thử. Sau nhiều năm, anh cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Nhu Nhu rằng con bé chưa bao giờ uống sữa. Sau cuộc hội ngộ, lần đầu tiên anh đến nhà A Tá ở thành phố Hoàng Thạch. Gió mát và trăng khuyết, hôm đó anh đến rất sớm, anh đã đứng ngoài cửa trước khi trời ló dạng. Căn phòng đơn cũ kỹ ở tầng bảy không có chuông cửa, anh vỗ cửa một hồi, Nhu Nhu ở bên trong khóc lên, khản cả cổ hét kêu Daddy, con sợ con sợ... A Tá bên trong cũng hoảng loạn hô, từ từ, từ từ, như thế nào lại đến nữa, không phải đã trả hết tiền rồi sao? Sẽ không còn tính lãi đi? Đừng lừa tôi! Đỗ Triết dừng lại động tác nói, tôi là Đỗ Triết. A Tá lập tức mở cửa, khoác hai chiếc áo khoác mỏng manh, giữ chặt cửa ho khan hai tiếng rồi ngẩng đầu lên, phải một lúc sau mắt cậu mới sáng lên, vui vẻ nhìn anh. Thế giới đằng sau cánh cửa cũng giống như ngôi nhà gạch ở huyện Đồ Quỳnh. Nhu Nhu nằm trong một không gian nhỏ được bao quanh bởi quần áo, bên cạnh đó là một khu vực rộng hơn được lát bằng quần áo, đó là nơi A Tá đã ngủ gật. Màn hình máy tính sáng bên cạnh quay sang phía Nhu Nhu. A Tá quỳ trên mặt đất ôm con bé vào lòng để dỗ dành. Nhu Nhu khóc một hồi, mở mắt ra, chỉ vào Đỗ Triết vui vẻ, duỗi tay về phía anh cười, là baba, không phải chú a. A Tá che miệng ho khan hai tiếng, cười híp mắt nhìn anh, chính là ba, không phải chú, Nhu Nhu không sợ, baba ở đây, baba sẽ bảo vệ con. Vào thời điểm đó, lạm phát chưa đến mức nghiêm trọng, dù có phung phí 120 vạn đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy. Anh luận lý cho rằng A Tá cố ý dùng khổ nhục kế, lợi dụng con gái để lần thứ hai lừa đảo anh, vô luận A Tá có giải thích cái gì, anh cũng đều tự động cắt ngang, mang theo con gái đi ra bên ngoài. Không thể gặp bộ dạng của cậu, không thể nghe giọng nói của cậu Anh sợ lặp lại những sai lầm tương tự, sợ mình sẽ mềm lòng mà rơi vào cái bẫy một lần nữa. Nghĩ đến điều này, mọi suy đoán ác ý đều trở nên vô cùng nực cười. Anh không thể nhịn được cười với bản thân, A Tá đã một mình trả hết nợ, nuôi dưỡng con gái lớn lên, cậu là một người nói dễ hơn làm. Trong lúc chờ máy bay ở sân bay, anh gọi cho A Tá để báo tin về sự an toàn của mình, mở đầu là một mảng lớn trầm mặc. Mấy năm qua anh đã nói nhiều chuyện thờ ơ, lời nói hỗn trướng không nặng không nhẹ gì cũng nói qua. "Không nặng không nhẹ" nói thực xin lỗi. Sau khi biết rất nhiều thứ, anh không biết phải bắt đầu từ đâu vào lúc này. Bất kỳ lời xin lỗi nào, hiện tại nói ra, đều không thể ẩn chứa ý tứ tha thứ của đối phương, trong chuyện này, không phải là lời xin lỗi phù phiếm có thể giải quyết được hiềm khích trước đây. Nội tâm chính mình dãy dụa, mới phát hiện ba chữ thực xin lỗi này là cỡ nào mặt dày vô sỉ. Anh không có tư cách gì để cầu xin A Tá tha thứ, nhưng anh không thể làm bất cứ chuyện gì đều chưa phát sinh qua, cái đó là nội tâm anh nghĩ, nếu mà có làm thật, thì chính là giết người vô hình. "A Tá." A Tá hơi bối rối khi nhận được cuộc gọi, có lẽ lúc mang thai cậu nhạy cảm, hai ngày nay gọi điện đều không người tiếp, điện thoại thì tắt máy liên tục. Thường xuyên nhấn xuống con số quen thuộc, con số đều thế nào thông tình cảnh, khiến cậu liền đau đầu, giọng nói của giọng nữ tiếng Trung và tiếng Anh ở trạng thái tắt máy, quả thực là hiện lên hồi ức hắc ám. Nhưng khi phản ứng lại, cậu lập tức đáp lại: "A... A? Ân...." "Anh chuẩn bị lên máy bay, sẽ về Quảng Ninh vào buổi chiều. Và sẽ đến bệnh viện vào buổi tối." “Không... không cần, anh đi công tác mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Làm sao có thể luân phiên liên tục như vậy, sẽ rất mệt chết a!' Trầm mặc hồi lâu, Đỗ Triết mới cố gắng lên tiếng: "A Tá, anh chỉ hy vọng rằng mọi thứ anh làm bây giờ đều không quá muộn" Tại sao giọng điệu này nghe có vẻ hơi buồn? A Tá cũng không nghĩ tới, lập tức đáp ứng: "Không muộn không muộn, đương nhiên không muộn." Nhân viên chuyến bay giục anh lên máy bay mười phút trước khi khởi hành, anh nhắn tin hẹn Lan Phi sau sáu tiếng gặp ở hoa viên Hoành Sinh, rồi ép mình đi vào một giấc ngủ ngắn. Tại lối vào hoa viên Hoành Sinh, Lan Phi đã đợi từ lâu, cô ăn mặc khác với những gì anh thường thấy, áo khoác tây trang màu xám cắt may khéo léo, phác hoạ ra đường nét dáng người mảnh mai, kết hợp với quần tây, đi trên đôi giày cao gót tinh tế nhưng lại không mất đi khí thế. Mái tóc xoăn lòa xòa trên vai, đôi mắt sắc lạnh sâu thẳm, đôi môi đỏ mọng nói lên sức mạnh không ngừng của con người này. Đỗ Triết xuống xe, trừa bỏ vẻ ngoài chật vật lúc trước, tây trang được cắt may vừa vặn, có đầy đủ họa tiết và đường nét, hai ngón tay khẽ nhúc nhích, cài lại hai chiếc cúc cuối cùng của áo khoác, chân dài bước một mạt, mỉm cười hướng cô đi tới. ( Ủa, hai người đi gặp mặt nói chuyện hay đi xem mắt thía??) "Lan tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau." Đỗ Triết nghiêng người bắt tay cô, khuôn mặt ôn hoà, nói: “Bạn của tôi ở trên, còn hai người phía sau là cảnh sát." Lan Phi cười chế nhạo nói: "Đỗ tiên sinh, tôi đánh giá cao tốc độ này của anh." Đỗ Triết gật gật đầu, liền dẫn người lên lầu, nhưng cảnh sát không có đi theo Đỗ Triết đi vào. Lan Phi hiếu kỳ hỏi: "Tại sao không đi vào, không phải tới bắt sao?" Nhóm cảnh sát cười: “Đỗ tiên sinh yêu cầu cho nghi phạm thêm thời gian." Lan Phi ngay lập tức bực bội, gần như không thể kiểm soát được việc che giấu của mình. Này rốt cuộc phải cho bao nhiêu thời gian?! Bạch Vũ Cơ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Triết, kể từ khi Đỗ Triết trở về Trung Quốc, hai người rất ít liên lạc với nhau. "Tôi đến đây để xác nhận một vài điều với cậu." Đỗ Triết đầu tiên là đưa tấm hình siêu âm B của A Tá chụp mấy năm trước và hỏi: "Tờ chẩn đoán mang thai của Đồ Tá Chá này, không biết cậu đã xem qua chưa?" Lại là cùng Đồ Tá Chá có quan hệ, hắn cũng không thèm nhìn, không kiên nhẫn đáp: "Không có." Đỗ Triết cười gật đầu, tiếp nhận lời nói của hắn, đưa một phần hộ khẩu, chỉ vào nơi này để hắn xác nhận: "Đây là thông tin lúc đó cậu đưa cho tôi." Bạch Vũ Cơ nội tâm nhút nhát, này cùng Đồ Tá Chá năm xưa nợ cũ, Đỗ Triết làm sao lại lật lại chuyện cũ. "Đúng vậy, là tôi đưa cho anh." Đỗ Triết đặt một mẩu giấy khác lên mặt phải của mẫu giấy này: "Đây là thông tin tôi thu thập được từ huyện Đồ Quỳnh. A Tá đã chuyển hộ khẩu đến thành phố Quảng Ninh ngay từ năm thứ hai. Như vậy, từ của cậu từ đâu tới?" Bạch Vũ Cơ tự tin trả lời: "Đương nhiên là tôi đi lấy " “Giả mạo tài liệu quốc gia là một trọng tội." Đỗ Triết cười nhẹ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Nếu bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có sẵn lòng thừa nhận những gì mình đã làm với A Tá khi đó không? "Hắn cùng anh nói cái gì rồi? Tôi không có làm cái gì!” Bạch Vũ Cơ hiển nhiên là nóng nảy, phản ứng cũng rất kịch liệt. "Em ấy cái gì cũng không nói, là tôi đã nhìn thấy." Đỗ Triết lấy ra điện thoại di động theo dõi đã ghi lại, đặt ở trước mặt hắn, hỏi hắn xác nhận: "Là cậu đi?" "Ngày đó cậu đang ở nhà của A Tá, rồi nhận được cuộc gọi của tôi còn nói với tôi rằng cậu đang ở nhà riêng của mình." "Như thế nào, còn nhớ không?" Giọng nói của Đỗ Triết luôn luôn rất nhẹ nhàng, nghe cũng không có thăng trầm, nhưng là những thứ bên trong lẫn bên ngoài đều là sự tình của Đồ Tá Chá, Bạch Vũ Cơ bây giờ mới hiểu rằng Đỗ Triết ở đây là vì Đồ Tá Chá. Bạch Vũ Cơ cười lạnh một tiếng: "Nếu anh đến là vì hắn cùng tôi tính sổ, thì có không cần phải làm vậy. Là chính tôi, là tôi, tôi không ngại thừa nhận điều đó. Tôi đã nhìn thấy hắn trong hôn lễ ngày hôm đó, tôi nới biết hắn lại về rồi." Đỗ Triết hỏi ngược lại: "Lại?" Bạch Vũ Cơ trầm mặc. Đỗ Triết ngữ khí ôn hoà, không nhanh không chậm nói: "Tất nhiên tôi biết điều này có nghĩa là gì. Sáu năm trước, cậu đã thuê người do Trương Hành cầm đầu để tạt dầu đỏ vào nhà em ấy mỗi ngày và để chúng đánh đập Đồ Tá Chá đe dọa em ấy phải rời khỏi thành phố Quảng Ninh ngay lập tức. Nếu em không chấp nhận, cậu vẫn tiếp tục làm vậy, ngay cả khi em ấy đang mang thai. " "Cậu không thừa nhận, không thành vấn đề, ta nơi đây có cai video " Bạch Vũ Cơ còn chưa trả lời, Đỗ Triết đã thả ra đoạn video đã hồi phục, không cho người khác cơ hội thở. Khi video bắt đầu, Đỗ Triết đã siết chặt lòng bàn tay để không mất bình tĩnh. Bạch Vũ Cơ nghe thấy rõ ràng lời nói mở đầu cùng lời báo danh hắn cả lời cảnh cáo, hiểu ra Đỗ Triết đến đây đã chuẩn bị, dứt khoát bất chấp tất cả rồi đáp: "Anh không cần phát nữa, là tôi thì thế nào? Hắn như vậy, anh rốt cuộc coi trọng hắn cái gì? Hắn hại cha anh vào tù, liền như vậy còn thích hắn sao? Mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng như vậy. Uông Hy không phải là rất tốt sao, một hai phải chọn hắn là sao? Hắn thừa nhận. Tất cả bụi đã lắng xuống. Đỗ Triết hít sâu mấy hơi, nâng máy ghi âm lên, khó khăn nói: "Cảnh sát đang ở bên ngoài. Muốn tự thú thì tự mình đi ra ngoài. Nếu không muốn tự thú, tôi sẽ đích thân đưa cậu ra ngoài cửa. Nơi này liền có người nhận tội, chứng cứ tôi sẽ giao cho cảnh sát." Bạch Vũ Cơ không nghĩ sẽ đoạt lấy, sững sờ nhìn anh, hỏi: "Anh vì hắn như vậy đối phó tôi? Tôi cùng anh tình bạn giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ so ra kém hắn sao?" Đỗ Triết nhẹ nhàng đặt chiếc bút ghi âm xuống bàn, nắm chặt hai tay, nhìn thẳng lại, nói: "Tôi phi thường cảm tạ cậu đã giúp tôi. Tôi không quên tất cả những chuyện này." Sau khi Daddy Uông Tề sinh anh ra, giường bệnh cũng không được nằm ấm, liền ra nước ngoài tìm Bạch Nguyệt Quang, với anh trước nay bộ dáng Daddy không nằm trong tiềm thức, thậm chí trong nhà còn không có lấy một bức ảnh, nghe cha nói Daddy là không cần thiết. Vì vậy toàn bộ liên qua đều bị cha tiêu hủy. Anh lớn lên giống baba. Hồi nhỏ anh sinh ra với hai con mắt khác nhau. Một mắt màu xanh lam nhạt và một mắt kia màu nâu nhạt. Cha nói với anh rằng anh không phải là một con quái vật, mà là di truyền từ baba. Không có ảnh nào của baba để xác minh. Khi còn học mẫu giáo, trời sinh dị dạng, lại nghe nói không có baba, anh bị các đồng học coi là kẻ ngoại lai. Nếu anh gầy và nhỏ, thì chắc chắn sẽ bị người khác bắt nạt. Đỗ Trình Tự nhanh chóng phát hiện ra tình huống này, anh sống ở một ngôi nhà hẻo lánh và những người bạn khác không muốn chơi cùng anh, cha anh bận rộn chuẩn bị giảng dạy mỗi ngày. Bạch Vũ Cơ tình cờ ở nhà một người bạn luôn tìm Đỗ Triết chơi, Đỗ Triết rất ít khi cười nên đã chuyển nhà và chuyển đến trường của Bạch Vũ Cơ. Bạch Vũ Cơ đã đối xử anh rất tốt trong trường học, khi anh lớn hơn, tình trạng học sinh khác biệt gần như biến mất, nạn bắt nạt học đường vô tình bị loại bỏ. Nhưng thói quen lầm lì và ít nói lâu dài không thể thay đổi được. Lúc đầu, anh giống như một cậu bé trưởng thành giữa đám trẻ. Do đạt điểm xuất sắc nên anh sẽ không bị các bạn từ chối. Đã khuyên Đỗ Trình Tự nhiều lần để Đỗ Triết bỏ nhảy cấp. So với kết quả học tập, Đỗ Trình Tự lo lắng rằng anh sẽ kém hòa nhập với môi trường của các bạn cùng lứa tuổi nên đã liên tục từ chối. May mắn thay, quyết định của Đỗ Trình Tự là chính xác. Trong quá trình lớn lên cùng bạn bè cùng trang lứa, Đỗ Triết, người luôn bị bắt nạt và luôn im lặng, Bạch Vũ Cơ đã giúp anh quay lại từng lời một, dẫn dắt anh vào thế giới khuôn viên trường, học cách sống chung với các bạn cùng trang lứa. Bạch Vũ Cơ chia sẻ với anh mọi thứ mà một cậu bé sẽ làm. Bạch Vũ Cơ rất quan trọng trong trái tim anh, hắn là một người bạn có thể lớn lên mà không cần phải bảo lưu, trong những năm tháng cô đơn đó, hắn đã cho anh giao tiếp bình đẳng và chia sẻ tuổi trẻ và sự thiếu hiểu biết của nhau. "Nhưng cậu luôn phải chịu trách nhiệm khi làm sai. Tôi cũng vậy." Đỗ Triết giật cả cổ họng nói, "Tôi không đủ tư cách kết tội cậu. Cảnh sát đang ở bên ngoài. Nếu cậu ra ngoài, pháp luật sẽ trả lại công đạo cho mọi người. " Bạch Vũ Cơ kích động nói: "Công đạo? Công đạo gì? Đồ Tá Chá rốt cuộc cho anh trúng cổ độc gì, để anh nói đi nói lại vì chuyện của hắn, anh đã quên chú Đỗ bị giam rồi sao? Chuyện như vậy có thể quên được sao? Anh đừng nghĩ rằng đứa trẻ mà hắn sinh ra là của anh. Tôi năm đó điều tra qua, thời đại học hắn là chủ hội sở MB. Anh hắn mỗi ngày ra vào hãng xe sang là của ai? Đều là người mua hắn một đêm! Làm sao anh biết đứa trẻ kia là của anh? Anh vì một người như vậy? Xứng đáng sao!" Khó thở, hét lên: "Đỗ Triết! Anh điên rồi!" Nếu là một tháng trước, Đỗ Triết có thể vẫn tin. Nhưng trong bản báo cáo do quản lý Vương gửi, kết hợp với lời thú nhận của người quản lý câu lạc bộ bar mới và lời kể của huyện trưởng huyện Đồ Quỳnh theo dòng thời gian, các mảnh vỡ được ghép lại với nhau hoàn chỉnh những gì trải qua. Trong quá khứ, Đồ Dụng không hài lòng với số tiền sinh hoạt phí mà A Tá gửi về hàng tháng, còn phát hiện ra A Tá đã lén chuyển hộ khẩu, tức tốc ngàn dặm chạy đến thành phố Quảng Ninh, nhưng bị A Tá cự tuyệt, liền tức giận đã lấy ảnh chụp và danh tính của cậu đi ghi nhận một khoản tiền lớn. - --- Tiểu tử này không có gì khác ngoài sự bướng bỉnh quật cường, có thể cảm nhận được rằng một người đàn ông mạnh mẽ thà chết chứ không đầu hàng. Lần đầu tiên bị kéo vào hội quán, đã tự đập chai bia vào đầu mình, hỏi hủy dung có muốn không? –– Ông chủ nhìn có vẻ thú vị. Xem cậu có thể cứng đầu đến khi nào. Yêu cầu cậu đập ba phát liên tiếp vào đầu có thể giảm tiền. Cậu cũng làm như vậy. Sau khi đập sáu hoặc bảy phát liên tiếp, cậu đã mừng vì bớt được một ít tiền rồi lại làm việc nặng nhọc. Bất quá, tự đánh mình ngất đi, huyết nhục cơ hồ máu me đầm đìa, lo bị ngất trong hội quán, lo sợ mình sẽ chết, nên để cậu ta đi ra ngoài bằng cửa sau, phỏng chừng là đi không được, cố ý ngồi bên cạch đống rác, mơ mơ màng màng mà chê rác hôi. Đỗ Triết nhớ rằng lúc đó, đầu của A Tá bị thương và cơ thể có mùi hôi, nên vội vàng đến bệnh viện hỏi nguyên nhân. Câu đầu tiên của A Tá khi tỉnh dậy là: "Triết ca, anh thật tốt, em hôi như vậy, còn đưa em đến bệnh viện." Người điều tra hỏi, như vậy có tính không? ––Đối với một số tiền lớn như vậy, làm sao có thể gỡ đước bằng một vài bình rượu? Ông chủ cứ vài ngày lại gọi cho cậu, cậu hỏi bán rượu và rửa bát ở đây có ổn không? Ông chủ chắc chắn không đồng ý, đứa nhỏ này sinh ra tốt, khẳng định được giá tốt, hơn nữa còn lanh lợi. Không nghĩ tới, lại nghĩ ra biện pháp này, đem chính mình biến thành một tiểu mập mạp, cùng ông chủ nói, béo như vậy khách nhân thấy hết muốn ăn a - --- Bất quá cậu béo mà dễ thương đáng yêu, chỉ là khi đó khách nhân thích nam hài gầy cao, tiểu mập khi đó thật không có thị trường. Lần nào cậu cũng bị khách phàn nàn rồi chuồn mất. Đương nhiên, ông chủ tức giận nhốt cậu lại không cho ăn uống, lại sợ sau này hại chết cậu. Ông chủ chưa bao giờ tức giận như vậy. Tuy nhiên, cậu nhóc này gặp may, nên không dám làm gì với cậu cả. Đỗ Triết chắc chắn còn nhớ sau khi A Tá bị chấn thương đầu, cậu đã chính thức từ giã đội tuyển bơi lội. Kể từ đó, A Tá không chỉ ngừng tập thể dục mà còn bắt đầu ăn khoảng 20 chiếc bánh hấp mỗi ngày mà không rõ lý do. Đỗ Triết cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu lại bị ám ảnh bởi việc khiến mình béo lên. Người điều tra hỏi, chuyện gì đã xảy ra sau đó? ––Sau đó, hội quán bị báo cáo nên là đã đóng cửa. Nói đến, tôi nghi ngờ rằng cậu ta đã làm điều đó. Đỗ Triết đoán rằng A Tá nơi nơi kết giao bạn trai lung tung, và khi biết sự thật, anh chỉ xấu hổ trước tâm thái ghê tởm của mình. Vậy nên, anh hiện tại chỉ biết lắc đầu cười khổ, A Tá không thể làm chuyện như vậy. "Bạch Vũ Cơ, một phút nữa, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng tự thú, cậu sẽ tự mình bước ra khỏi đây. Kiểm sát trưởng và thẩm phán sẽ xem xét mức án giảm nhẹ." "Haha, được rồi, được rồi," Bạch Vũ Cơ ánh mắt lạnh lùng, tức giận nói, "Quả nhiên là huynh đệ, có phải hay không tôi còn cảm ơn lòng nhân từ này của anh." Đỗ Triết chống tay về phía sau, lắng lặng nhìn hắn bị còng tay, nhìn bọn họ lên xe cảnh sát. Lan Phi đứng ở bên cạnh, giơ tay nhìn đồng hồ, cười nói: "Anh rất đúng giờ." "Cô thực sự thích A Tá sao?" Đỗ Triết không đầu không đuôi hỏi một câu Lan Phi cau mày, đứng ở trước mặt anh hỏi: "Anh có ý tứ gì?" "Trải qua mấy ngày này, tôi cảm thấy mình không có tư cách thích em ấy" Đỗ Triết nhìn lên hoàng hôn buổi tối, nheo mắt thở dài, “Nếu không phải vì tôi, em ấy làm sao có thể chịu được những vết thương này.." Bạch Vũ Cơ sẽ bị pháp luật trừng trị, vậy còn em ấy thì sao? Lan Phi thở dài nói: "Ta luôn cho rằng anh có nổi khổ, không ngờ anh lại là một tên cặn bã." Đỗ Triết cúi đầu, cười nhẹ với cô, ánh mắt thâm thúy, ý cười: "Cô cho rằng tôi sẽ bỏ cuộc sao?" "Sẽ không." Đỗ Triết ôn thanh nói, "Tôi chỉ cảm thấy rằng nếu có thêm một người thích em ấy, đối xử tốt với em ấy, tôi sẽ thực cao hứng." "Bởi vì em ấy đáng giá." Eo ơi, tui lười sửa lỗi chính tả mấy bữa nay, đọc thấy thiếu logic với sai từ thì tạm bỏ qua nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]