Đêm qua cậu không quên chỉnh lại đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ, định dậy sớm nấu bữa sáng cho hai người bảo bối nhà mình. Nhưng trằn trọc đến nửa đêm, suy nghĩ đến bốn giờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Mà đến năm giờ sáng, không để ý đến mặt trời đã chiếu ngoài cửa sổ. Điện thoại rung lên trên cái bàn cà phê tạo thành một âm thanh "cực lớn", làm cậu đột nhiên mở mắt ra, nhấc chăn bông lên rồi nhanh chóng ngồi dậy, chờ đợi đầu bên kia nói gì!
"Ba ơi... Hưhuhu..."
Không phải người biên tập hay gọi càm ràm mà là bảo bối của mình, Nhu Nhu. Cậu tự hỏi làm thế nào Nhu Nhu có thể gọi điện ngày khi còn trong phòng. Đỗ Triết đã đi hay chưa?
A Tá sợ hãi con gái ở trong phòng một mình, vội vàng đứng dậy, lê lưng già đã ngã xuống hai lần liền rên rỉ, nhanh chân đi tới cửa, vẫn không quên hỏi: "Nhu Nhu, con dậy rồi, sao còn không ra ngoài? "
"Cha ơi" Nhu Nhu nức nở trong điện thoại, giọng sữa lo lắng: "Baba đỏ bừng cả mặt, còn vẫn chưa dậy được, Cha ơi, cha vào đi, con không mở cửa được..."
"Mặt đỏ à?” Cậu tìm chìa khóa khắp nơi, nhưng không dám cúp máy, đành phải dỗ dành Nhu Nhu: "Nhu Nhu, baba phát sốt rồi, con đừng đến gần quá, cha đi tìm chìa khóa. Nói cho cha biết con đã ăn gì vào tối hôm qua."
"Con không biết, cha ơi... Huhuhu."
Hàng loạt từ tiếp theo bị vùi lấp trong tiếng hức và khóc của con gái, cậu không thể nghe rõ. A Tá hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bach-hiet-trang-giay-trong/929229/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.