Kỳ thi hai ngày sau diễn ra đúng như dự kiến, các môn Toán, Anh, Văn... được sắp xếp kín lịch. Đề thi rất nhiều, câu hỏi cũng rất sáng tạo và linh hoạt.
Tri Dư cảm thấy không chắc chắn lắm. Điểm đầu vào của cô xếp thứ 28 trong lớp và 385 toàn khối, nhưng đề thi vào cấp ba lại mang tính truyền thống, có lẽ sau kỳ thi lần này cô mới biết được năng lực thực sự của mình.
Giáo viên của trường Nam Thành chấm thi rất nhanh, hai ngày sau, toàn bộ điểm số đã có, danh sách xếp hạng lớp và khối cũng đã được dán lên. Tri Dư nhìn con số 108 điểm màu đỏ ở góc trên bên phải bài thi Toán của mình, biết rằng số điểm này chắc chắn không cao.
"Lục Diễn, cậu có phải là người không, đề lần này khó như vậy mà cậu lại được 145 điểm!" Trang Phi cúi đầu, trông rất ủ rũ: "Tớ chỉ được có 118 điểm, lần này lại bị bố mẹ cằn nhằn c.h.ế.t mất." Không ngờ Trang Phi cũng cao hơn cô 10 điểm.
"Thế thì đã là gì, tớ còn chưa làm xong câu hỏi nhỏ cuối cùng của bài lớn cuối. Lớp 13, Cố Nam Thần được 150 điểm, tớ vẫn kém cậu ấy."
"Ai mà so được với thủ khoa thi vào cấp ba chứ, cậu ấy lúc nào cũng giỏi kinh khủng như vậy!"
Tri Dư nhìn điểm số của mình, cảm thấy càng tự ti hơn. Thật không ngờ có người có thể đạt điểm tuyệt đối. Cái tên Cố Nam Thần dường như cô đã nghe ở đâu đó rồi, có lẽ là sau khi kỳ thi vào cấp ba kết thúc, bên truyền thông đã đưa tin.
"Tri Dư, cậu thi thế nào?" Cô bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi, sợ rằng Tri Dư sẽ cảm thấy xấu hổ nếu điểm không cao.
Tri Dư đưa bài thi cho Trang Phi để cô tự xem.
"Đừng để bụng quá nha, có lẽ cậu chưa quen với phong cách ra đề của trường mình thôi, chắc chắn lần sau cậu sẽ thi tốt hơn, tớ tin cậu mà!"
Nghe lời động viên, Tri Dư cảm thấy ấm áp trong lòng, "Ừm, cảm ơn Phi Phi, tớ sẽ cố gắng." Việc thi kém đã nằm trong dự tính, chỉ là cô không dám về nhà đối diện với bố mẹ. Bố Tri Dư trước đây làm thợ mộc ở thị trấn, mẹ cô làm việc trong nhà máy điện tử. Để con gái học lên, cả gia đình đã chuyển lên thành phố, thuê một căn nhà nhỏ để thuận tiện cho việc học của cô. Tri Dư là niềm hy vọng của cả gia đình, cô dường như có thể hình dung được khuôn mặt thất vọng của bố mẹ.
Sau giờ học, Trang Phi kéo Tri Dư đến hành lang phòng giáo vụ để xem bảng xếp hạng. Toàn trường có 1000 học sinh, từ hạng nhất đến hạng cuối đều được công bố.
Hai người có điểm tổng khá giống nhau nên bắt đầu tìm từ phía sau. Không lâu sau, họ đã tìm thấy tên mình.
Tri Dư xếp hạng 790, còn Trang Phi đứng ở vị trí 774, cảm giác như chị em cùng cảnh ngộ.
"Tri Dư, chúng ta qua xem bảng xếp hạng đầu tiên nhé, chắc chắn Lục Diễn sẽ có tên bên đó."
Trang Phi kéo Tri Dư đến cột đỏ đầu tiên, nơi có vài học sinh đứng thành nhóm nhỏ, dường như đều là những học sinh giỏi nhất lớp. Trong số họ, có một chàng trai cao lớn, nổi bật vô cùng. Tri Dư bất giác bị thu hút bởi ánh nhìn của anh ta, khuôn mặt đẹp trai ấy chồng khít lên hình ảnh chàng trai mà cô gặp vào ngày khai giảng. Thật không ngờ, cô lại tình cờ gặp cậu lần nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo, chàng trai hơi nghiêng đầu, đôi mắt dài và sâu lướt qua gương mặt của Tri Dư. Tim cô đột nhiên đập thình thịch, nhanh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng thình, thình, thình. Cô lập tức quay đầu đi, giả vờ chăm chú xem bảng xếp hạng.
"Cố Nam Thần, cậu lại đứng nhất lần này à," một nam sinh thấp bé đứng bên cạnh cất giọng châm chọc, "nhưng lần này cậu chỉ hơn tôi 10 điểm thôi. Lần sau chưa chắc cậu đã thắng."
Có vẻ lại là một học sinh giỏi, nhưng giọng điệu nghe có phần ghen tị.
"Tránh ra." Tri Dư liếc thấy chàng trai cao lớn lạnh lùng buông ra hai từ, rồi bước ra khỏi đám đông.
"Cao ngạo cái gì, lần sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu!"
Tri Dư quay đầu nhìn theo bóng lưng trong chiếc áo sơ mi trắng đang xa dần. Cô cố gắng tiêu hóa thông tin mà mình vừa nhận được. Hóa ra cậu ta chính là Cố Nam Thần, học sinh đứng nhất toàn khối và là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba.
"Tri Dư, cậu đang nhìn gì vậy?" Trang Phi tiến đến khoác lấy tay cô.
"Không, không có gì đâu. Cậu tìm thấy Lục Diễn chưa?" Tri Dư vội vàng chuyển chủ đề.
"Cậu ấy lần này cũng khá lắm, đứng hạng 35, chỉ có môn Văn hơi kém thôi..." Trang Phi nói gì đó, nhưng thực ra Tri Dư không nghe thấy gì. Cô vẫn đang nghĩ về cảnh vừa thấy, bất ngờ gặp lại cậu ấy và biết được tên cậu ấy, Cố Nam Thần. Dường như, cậu ấy là một người rất có cá tính...
Tối về nhà, Tri Dư báo cáo điểm số và xếp hạng cho bố mẹ. Bố cô xoa đầu cô, an ủi: "Đừng lo lắng, bố mẹ tin con, chúng ta sẽ cố gắng hơn."
Mắt Tri Dư ươn ướt, cô gật đầu thật mạnh.
Trở về phòng, cô mở đèn bàn, sắp xếp lại bài thi, rồi mở nhật ký: "Hôm nay mình đã biết tên của cậu ấy, Cố Nam Thần, học lớp 13, ngay cạnh lớp mình. Có vẻ như cậu ấy học rất giỏi, thật sự là người không thể với tới. Nhưng mình muốn tiến gần hơn đến cậu ấy, dù chỉ một chút thôi."