Khi Hạ Hành cõng Hạ Khanh về nhà, Hạ Khanh vẫn còn run rẩy, một tay cầm bông hoa, một tay khác túm lấy áo Hạ Hành, như thể lo lắng rằng Hạ Hành sẽ biến mất hoặc sẽ không muốn cậu, lại thì thào hét lên trong sợ hãi: "Anh trai, anh trai, anh trai."
Một tiếng khóc làm Hạ Hành tan nát cõi lòng, hắn cúi người áp trán Hạ Khanh vào trán mình, giữ lấy mặt Hạ Khanh, buộc Hạ Khanh nhìn vào mắt mình, cẩn thận an ủi: "Khanh Khanh, anh ở đây."
Hạ Khanh mù mịt tỉnh lại, cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Hạ Hành, nhìn thấy đôi mắt của Hạ Hành, vô cùng dịu dàng.
"Anh trai, em tên Hạ Khanh đúng không?" Hạ Khanh lo lắng hỏi, cậu cần một đáp án khẳng định.
Hạ Hành im lặng hai giây, ánh mắt tối sầm lại, sau đó phản ứng rất nhanh, dịu dàng hôn lên trán Hạ Khanh, cười nói: "Em tên Hạ Khanh, em là em trai Hạ Khanh của anh, cũng là người yêu của Hạ Hành."
Mặc dù nhận được câu trả lời mình muốn từ miệng Hạ Hành, nhưng hai giây do dự vừa rồi đã khiến Hạ Khanh nghi ngờ trong lòng.
Tại sao lại do dự?
Có điều gì mà cậu không thể biết đến sao?
"Anh, Tiểu Thư hay là Chu Tự Thư là ai?" Hạ Khanh ngẩng đầu hỏi.
Lần này Hạ Hành đã học được bài học của mình, sự do dự vừa rồi của hắn khiến Hạ Khanh nghi ngờ. Hắn trả lời mà không cần suy nghĩ, "Anh không biết."
"Thật sao?" Cậu rõ ràng đã nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-thich-chu-tu-thu/2503131/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.