Chu Tự Thư quay đầu lại nhìn Hạ Hành, trên môi nở một nụ cười khoái chí. Hạ Hành không chú ý đến ánh mắt của cậu, ánh mắt của hắn giống như bị một cây đinh đóng chặt xuống đất, đóng chặt vào những mảnh vụn trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe mắt hắn đỏ lên, hình như có giọt nước mắt đau đớn lấp lánh trong ánh sáng.
"Anh trai."
Tiếng kêu "Anh" làm Hạ Hành tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, tia hy vọng yếu ớt trong mắt hắn lập tức vụt tắt. Người trước mắt không phải người trong lòng. Hạ Hành tránh đi ánh mắt chăm chú của Chu Tự Thư, điều chỉnh cảm xúc của mình, mỉm cười đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu.
"Có chuyện gì vậy Khanh Khanh?"
"Anh à, anh khổ sở như vậy là vì em đập vỡ cái bình này sao?" Chu Tự Thư cúi đầu nói, tựa hồ cảm thấy áy náy vì hành động của mình.
Hạ Hành nhìn những mảnh vỡ của chiếc bình dưới chân với những bông hoa hắn mới mang về cách đây không lâu, mỉm cười yếu ớt. Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tự Thư ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Trong nháy mắt, cảm xúc điên cuồng dâng lên trong lòng hắn, hắn muốn dùng tay bóp cổ cậu, sau đó hung hăng nói với cậu, cậu không thể đi đâu cả, chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng hắn không làm như vậy, mặc dù người trước mặt không phải là Hạ Khanh thật, nhưng cậu là một "Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-thich-chu-tu-thu/2503121/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.