Sáng sớm hôm sau, Chu Diệc Châu gặp Tần Nhiêu đang mua cafe ở dưới văn phòng, lập tức nhích lại gần.
“Một ly caramel latte, trả tiền chung nhé.”
Lúc Tần Nhiêu đang định trả tiền thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt phơi phới của Chu Diệc Châu.
“Hello anh đẹp trai.” Mấy ngày này Chu Diệc Châu không gặp anh, hôm nay lại thấy anh đẹp trai hơn trước, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Anh cũng chẳng mấy vui vẻ sau khi được khen, lạnh mặt thanh toán cả ly caramel latte kia cho cô: “Không sợ ngọt chết à?”
Đương nhiên là Chu Diệc Châu không sợ, cô nhón chân tới gần tai anh rồi thì thầm: “Hết cách rồi, tại vừa nhìn thấy anh là tôi thấy ngọt.”
Anh vì cô mà đau đầu suốt đêm, trong lòng chỉ có thể dùng hai chữ “cay đắng” để hình dung, hiển nhiên là không bị mấy lời ngon tiếng ngọt của cô làm cho mê muội.
Thấy anh thờ ơ, Chu Diệc Châu khẽ cọ tay vào tay anh: “Tối hôm qua có mơ thấy tôi không?”
Tần Nhiêu nghiến răng, trong đầu đều là giấc mơ tối qua, liếc cô một cái rồi dứt khoát nói: “Không mơ thấy.”
Chu Diệc Châu còn tưởng gửi ảnh cho anh xem là sẽ gợi lại được hồi ức, cô bĩu môi xuỳ một tiếng: “Đúng là không có lương tâm, uổng công tôi mơ thấy anh.”
Không sai, cả đêm qua Chu Diệc Châu đều mơ thấy khoảng thời gian cấp ba cùng hẹn hò với Tần Nhiêu, sáng nay dậy còn lưu luyến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481048/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.