Từ phòng tắm đến trên giường, Tần Nhiêu đều đối xử với Chu Diệc Châu rất cẩn thận, lo cô bị dọa sợ hoặc bật khóc nên ôm chặt cô khư khư trong ngực.
Chu Diệc Châu nhắm mắt lại một lúc lâu mới dám mở ra, nhìn chăm chăm xuống bộ phận không mấy quen thuộc, vừa tò mò lại vừa ngại ngùng.
Tần Nhiêu che mắt cô lại, có chút xấu hổ: “Đừng nhìn.”
Chu Diệc Châu đẩy ra: “Không được, em muốn nhìn kỹ hơn.”
Sau đó lại ngẩng đầu mở to hai mắt quan sát, càng nhìn trong lòng càng thêm khẩn trương, thật sự tò mò: “Tần Nhiêu, bình thường anh mang theo nó có mệt không?”
Câu hỏi kỳ lạ của cô khiến Tần Nhiêu bất lực, cười nói: “Cũng đâu phải là anh không mặc quần lót.”
Chu Diệc Châu mím môi, kéo anh xuống hôn: “Đồ ngốc, ý em là hình như nó hơi lớn.”
Đầu gối Chu Diệc Châu cố tình cọ kia chỗ nóng bỏng kia, Tần Nhiêu cảm thấy mỗi lúc một cứng hơn, anh vuốt ve cơ thể trơn mịn của cô, sau đó dừng lại xoa xoa ở giữa bông hoa non hồng.
Chu Diệc Chu “ưm” một tiếng, cảm giác nhộn nhạo từ bụng nhỏ truyền lên đến đỉnh đầu, hôn Tần Nhiêu một cách nồng nhiệt.
Cô hôn càng lâu, thời gian xoa vuốt của Tần Nhiêu cũng kéo dài theo đó, lâu đến mức làm cho chỗ kia ướt nhẹp sền sệt, đủ để đút một ngón tay vào, Chu Diệc Châu lại rên rỉ một tiếng.
“Đau sao?” Tần Nhiêu rời khỏi miệng cô.
Không đau, Chu Diệc Châu chỉ kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481039/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.