Chu Diệc Châu ăn quýt mật xong lại hỏi xin anh táo tàu, giống hệt một con hamster nhỏ, một quả táo cũng phải cắn mấy lần mới hết.
“Hóa ra táo tàu ngọt thế này, tôi chưa bao giờ ăn luôn.” Đúng là Chu Diệc Châu chưa từng ăn qua thật, trong nhà cô chỉ có loại táo đỏ ăn vào giúp bổ máu.
Vốn dĩ Tần Nhiêu cũng không có hứng thú với chuyện ăn uống, buổi chiều Chu Diệc Châu còn “mời” anh uống trà sữa, nên anh cảm thấy đây cũng coi như hồi đáp cho cô.
“Cậu mang về ăn đi.” Tần Nhiêu đưa cho cô.
Chu Diệc Châu cười thầm trong lòng, tự nguyện cho chính là bắt đầu gần gũi với nhau hơn. Đương nhiên cô không hề thấy ngại ngùng, tự nhiên nhận lấy.
“Cảm ơn cậu nha, tôi sẽ ăn hết cho mà xem.”
Giống như chỉ có việc Chu Diệc Châu ăn hết túi trái cây này thì mới không phụ lòng tốt của Tần Nhiêu đối với cô vậy.
Cô hy vọng anh có thể nghe hiểu được.
Trên thực tế có vẻ anh cũng hiểu được một chút, ánh mắt hơi mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
Ông trời không chiều lòng người, bên ngoài đổ mưa, nhưng với Chu Diệc Châu mà nói chính là thuận gió xuôi dòng, có thêm cơ hội ở chung với anh.
“Làm sao bây giờ? Trời mưa mất rồi, không về được.” Cô nói thầm.
Tần Nhiêu nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, rõ ràng lúc dọn hoa đã biết trời sẽ mưa, lại không hề chuẩn bị gì mà cứ thế đến đây, tự nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481020/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.