Kết thúc tiết thể dục, những bạn học tham gia đại hội thể thao phải ở lại tập luyện cho các hạng mục thi đấu. Chu Diệc Châu lười vận động nên không tham gia hạng mục nào, chỉ hỗ trợ nhóm Cận Mộng luyện tập nhảy xa ở phía đường băng nhựa.
Mỗi một cú nhảy của các cô nàng đều rất buồn cười, Cận Mộng đứng không vững nên trực tiếp ngã trên mặt đất, quần đồng phục của cô nàng cọ vào cỏ làm cho da thịt đỏ lên.
Chu Diệc Châu chê cười cô nàng hậu đậu thì đừng nhảy xa, mông đã đỏ như đít khỉ, thi nhảy cao hẳn sẽ ổn hơn, sau đó bị Cận Mộng đuổi đánh trên sân thể dục.
“Đừng đuổi, đừng đuổi nữa mà, mình không chạy nổi nữa…” Chu Diệc Châu quay đầu lại xin tha, chỉ không tập trung một tí đã ngã nhào trên mặt đất, rồi bị Cận Mộng báo thù.
Chu Diệc Châu chê cười người khác, nhưng không xem lại chính mình, cô xoa lòng bàn tay đã đỏ lên, vừa thổi vừa kêu đau.
“Đau quá, đau chết mình rồi.” Vừa dứt lời, cô liền phát hiện bên cạnh có thêm đôi chân trắng bóng của nam sinh, cô dùng tay che ánh mắt trời, mới thấy rõ người đó là ai.
Hoá ra là Tần Nhiêu, Chu Diệc Châu lập tức thả tay xuống, nhìn dáng vẻ đến hóng chuyện của anh, cô trở nên tức giận, thái độ hung hăng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy cảnh người khác té ngã à?”
Học cùng hơn một tháng, không khỏi nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, trong lòng Tần Nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481015/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.