Chu Diệc Châu đánh cuộc một phen, cược xem anh có còn quan tâm mình hay không. Đứng dậy pha một ly trà gừng đỏ rồi chụp ảnh lại, đăng lên vòng bạn bè, cài đặt chế độ chỉ có Tần Nhiêu xem được, thêm dòng trạng thái: “Mệt gần chết!”
Sau đó lấy một viên Ibuprofen uống cho quên mọi phiền não.
(Ibuprofen thuộc nhóm thuốc kháng viêm không steroid (NSAID),có tác dụng chính là chống viêm, hạ sốt, giảm đau và chống ngưng kết tiểu cầu.)
Cô uống thuốc xong mà điện thoại vẫn im lìm, nằm trên giường lăn qua lộn lại chờ tin nhắn, nhưng cuối cùng lại choáng váng đi vào giấc ngủ.
Thứ hai Chu Diệc Châu phải đi gặp khách hàng, sáng sớm đã xuất phát từ công ty, đến khi ngồi ngáp trên xe mới nhận được tin nhắn từ wechat.
[Mạng còn không?]
Chu Diệc Châu cười ha ha một tiếng.
[Còn sống cơ à?]
[Vẫn đau?]
[Tối hôm qua anh chết ở đâu vậy?]
Hai người căn bản chẳng trả lời đúng câu hỏi mà đối phương đưa ra, quả thực là ông nói gà bà nói vịt.
[Vào họp rồi, chú ý sức khoẻ.]
Chu Diệc Châu xuỳ một tiếng, mấy chữ “chú ý thân thể” này ai mà không nói được? Cất điện thoại vào trong túi, không thèm để ý đến anh nữa.
Kỳ rụng dâu của Chu Diệc Châu rất ngắn, qua 3 ngày là đã hết. Gần đến Thất Tịch, những bó hoa hồng cùng quà tặng chuyển đến văn phòng cũng ngày càng nhiều hơn.
Đương nhiên Chu Diệc Châu cũng có người theo đuổi. Buổi sáng thứ sáu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481012/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.