Ban ngày ăn quá nhiều nên ban đêm phải vận động tiêu hao, nhưng Chu Diệc Châu không phải người yêu thể thao, chỉ có thể chạy một vòng ở công viên dưới lầu.
Cô về đến nhà, đá đến chiếc túi ở cửa phòng, giày cao gót bị hư lập tức rớt ra ngoài, lại nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của mình ban sáng, mới sáng sớm đã đi dép lê dùng một lần, tấp vào lề đường tùy tiện mua một đôi sandals.
Chu Diệc Châu đỡ trán, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng đối với tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối qua cô lại không hối hận.
Đêm nay Chu Diệc Châu mơ thấy ngày mình còn học cấp ba.
Nếu ngay từ đầu lòng cô không mang mục đích riêng để tiếp cận anh, có phải cô sẽ không để lãng phí hơn 2000 ngày kia?
Hôm nay Chu Diệc Châu cố ý trang điểm theo phong cách trẻ trung non nớt, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo polo trắng cùng chân váy dài màu xám, dưới chân là một đôi bốt Martin, hai màu xám trắng giao hoà làm nổi bật lẫn nhau, nhìn vừa năng động lại tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Dáng vẻ này của cô lập tức gợi lại hồi ức của người nào đó. Lúc Tần Nhiêu đứng đợi thang máy rồi nhìn thấy cô, cảm giác hoảng hốt như thể anh đang nhìn thấy Chu Diệc Châu của năm mười mấy tuổi.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, sau khi cửa thang máy mở ra, chỉ có hai người bước vào.
Chu Diệc Châu ấn tầng 15, ngay sau đó tay Tần Nhiêu xẹt qua vai cô, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481008/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.