Cô buột miệng nói: "Phòng tắm, em chọn phòng tắm!"
"Ồ" Ngữ khí của Hoắc Thường Tầm như có ý sâu xa: "Hóa ra Nhiễm Nhiễm thích phòng tắm"
"Không phải.."
Cô vội vã phủ nhận, nhưng vừa lấy tay ra, anh đã hôn xuống, đầu lưỡi nóng ẩm quán lấy nhau: "Bảo bối ngoan, nhắm mắt lại đi"
Người này...
Thật sự quá xấu xa!
Kỷ Lăng Nhiễm nhắm mắt lại.
Nói cho cùng vẫn phải ý tứ một chút, Hoắc Thường Tầm cũng không làm gì quá đáng. Anh chỉ hôn một cái rất quy củ, tay cũng không làm loạn. Kỷ Lăng Nhiễm thì không có đạo hạnh cao thâm như vậy, cô xấu hổ đến mức hít thở không thông.
Điện thoại vang lên, Hoắc Thường Tầm khẽ đưa mắt nhìn: "Anh ra ngoài nghe điện thoại." Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, anh cởi áo khoác xuống, đắp lên chân Kỷ Lăng Nhiễm: "Em ngoan ngoãn một chút, không được uống rượu đâu.
Cô mơ màng gật đầu.
Hoắc Thường Tầm hôn lên gương mặt cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa khéo, Dung Lịch đến rồi.
"Em Sáu Dung"
Lục Khởi Đông hơi quá chén, anh ta đứng trên ghế gào lớn: "Cậu đến trễ một tiếng rưỡi rồi, phạt rượu, phạt rượu!"
Dung Lịch nắm tay Tiêu Kinh Hòa đi vào, rót ba ly rượu rồi chậm rãi uống hết.
Đồng chí Lục chủ bữa tiệc vẫn chưa chịu để yên: "Còn quà nữa, quà sinh nhật của tôi đầu?"
Dung Lịch ôm eo bạn gái ngồi xuống, ngước mắt lên, hờ hững nói: "Chẳng phải cậu đã tuyệt giao với tôi rồi sao? Còn cần tặng quà à?"
Lục Khởi Đông á khẩu!
Cậu được lắm!
Lục Khởi Đông tỏ vẻ đau lòng: "Thanh xuân của tôi cho chó ăn rồi!" Cảm thán xong, anh ta cầm bình rượu lên, hát bài chia tay vui vẻ, hát đến đau xé ruột gan.
Dung Lịch cười mắng một câu rồi vứt một tấm chi phiếu lên bàn: "Đừng gào thét nữa, lỗ tại tôi đau quá.
Lục Khởi Đông nhặt lên, đưa mắt nhìn dãy số trên đó: "Vâng, thưa bố!"
Tiêu Kinh Hòa nghẹn lời.
Dung Lịch lấy cho cô một đĩa bánh ngọt: "Hễ cậu ta uống rượu vào là như thế đấy"
Từ nhỏ Lục Khởi Đông đã có tính cách điền khùng như vậy, hễ uống rượu vào là bộc lộ bản chất.
Lúc này cô đã hơi đói, bèn nếm thử một miếng bánh, mùi vị rất ngon, cô xắn một thìa đút cho Dung Lịch: "Còn anh thì sao?"
"Hả?"
Anh nếm thử một chút, ừm, ngọt quá.
"Anh uống say rồi có quậy phá không?" Cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ uống say của anh.
Lục Khởi Đông nghe được đoạn đối thoại của hai người, thuận miệng trả lời:
"Hễ Dung Lịch uống say thì khóc, khóc gọi Oanh.."
Dung Lịch trầm giọng: "Lục Khởi Đông"
Mí mắt Lục Khởi Động khẽ giật. "Cậu có thôi đi không?"
Trông phút chốc anh ta tỉnh rượu hẳn.
Không phải anh ta nói quá, nhưng từ nhỏ Dung Lịch đã có khí chất đế vương, lúc nhỏ anh ta chẳng sợ cây gậy của ông nội, nhưng lại sợ Dung Lịch.
Đúng thế, Dung Lịch là Đế vương công, trừ lúc rên rỉ trên giường ra thì đều rất công.
Lục Khởi Đông khẽ gãi đầu, làm bộ làm tịch: "Ái chà? Sao bánh kem vẫn chưa được đưa đến vậy?" Anh ta nói xong thì chuồn mất.
Con m* nó, thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì họa từ miệng mà ra.
Lục Khởi Đông bước ra khỏi phòng VIP, hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Hoắc Thường Tầm... và... bạn gái cũ của anh ta, tạm gọi là bạn gái cũ đi. Lục Khởi Đông bước qua đó, anh ta không có ý gì khác, chỉ muốn xem có phải Hoắc cặn bã vẫn tồi tệ như lúc trước không.
Lục Khởi Đông từng gặp cô bạn gái cũ đó của Hoắc Thường Tầm vài lần, chỉ biết cô ta là một ngôi sao nhỏ, ngoại hình thì rất gợi cảm lẳng lơ, trước giờ khẩu vị của Hoắc Thường Tầm đều như vậy.
Người đẹp đang nước mắt lưng tròng, trong làn nước mắt chất chứa đầy sự say đắm và luyến tiếc: "Là em đã làm gì sai ư?"
Hoắc Thường Tầm mất kiên nhẫn, liên tục xem đồng hồ: "Không có"
Nước mắt của người đẹp rơi lã chã: "Vậy thì tại sao chứ?"
"Chán rồi"
Lục Khởi Đông: Đồ cặn bã! Thứ cặn bã 24k!
"Anh" Cô gái xinh đẹp động lòng người, đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn anh chăm chú, nghẹn ngào hỏi: "Anh có từng thích em không? Dù chỉ là một chút"
Lục Khởi Đông luôn không hiểu nổi phụ nữ.
Tuy Hoắc Thường Tầm rất tồi tệ, nhưng anh ta vẫn là một con người. Anh ta chưa từng lừa gạt phụ nữ, nói với cô chơi thì chính là chơi, tuyệt đối chỉ đơn thuần là chơi, chắc chắn sẽ không động lòng, mọi hành vi của anh ta đều nói với người phụ nữ rằng, anh ta không động lòng.
Nhưng những người phụ nữ đó vẫn bằng lòng chơi cùng anh ta, đến lúc kết thúc lại lưu luyến, khóc lóc, nhưng không có ai làm ầm ĩ. Càng kỳ lạ hơn là không có ai nói xấu Hoắc Thường Tầm cả, vẫn không dứt tình với anh ta, vô cùng bảo vệ anh ta.
Lục Khởi Đông có ấn tượng rất sâu sắc, vào một đêm tiệc, mấy đứa cháu nói xấu sau lưng Hoắc Thường Tầm, sau đó bị hai cô tình nhân cũ của anh ta hợp sức tạt rượu.
Bạn nói xem có kỳ lạ không?
Đáp án của Hoắc Thường Tầm đó là: "Ngoan ngoãn một chút, cô ra giá đi, chúng ta chia tay trong vui vẻ"
Ngoan ngoãn một chút...
Lúc nào Hoắc Thường Tầm cũng dỗ dành cô như vậy.
Kỷ Lăng Nhiễm gần như hoảng loạn chạy trốn, va phải nhân viên phục vụ đang bước đến, cả khay rượu rơi xuống chân cô.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?"
"Không sao" Kỷ Lăng Nhiễm không quan tâm đến sự lộn xộn dưới chân, cô nhanh chóng rời khỏi đó.
Cách đó không xa, Hoắc Thường Tầm nghe thấy giọng nói của cô.
Anh gọi cô: "Nhiễm Nhiễm"
Kỷ Lăng Nhiễm dừng bước.
Anh không quan tâm đến những người khác nữa, chạy đến nắm lấy tay cô, ngữ khí dè dặt thận trọng: "Em nghe thấy rồi sao?"
Cô khẽ gật đầu: "Ừ"
Cô đều nghe thấy cả rồi, mặc dù không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cô cũng đoán được tám chín phần.
Trong phút chốc Hoắc Thường Tầm ngẩn người, lần đầu tiên anh hốt hoảng như vậy, không có chút khí thế nào, lắp bắp nói: "Cô, cô ấy là tình nhân trước đây của anh, trước khi ở bên em anh đã cắt đứt với cô ấy rồi.
Là tình nhân, còn chẳng được xem là bạn gái.
"Em biết rồi." Cô không nói gì nữa, đôi môi mím chặt đến trắng bệch.
Tính cách cô ít nói, lại bướng bỉnh.
Hoắc Thường Tầm hết cách với cô, anh không nói nặng lời được, chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành: "Em đừng giận, đều là chuyện của trước đây rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa"
Kỷ Lăng Nhiễm im lặng.
Bởi vì cô không biết cô có tư cách nổi giận không, cô cũng không biết cảm giác trống rỗng nơi lồng n.g.ự.c kia có phải là tức giận không.
Vốn dĩ sợ cô tức giận, nhưng khi cô không ầm ĩ không náo loạn, trong lòng Hoắc Thường Tầm lại cảm thấy phiền muộn: "Chuyện trước đây của anh, em không để ý chút nào sao?"
Cô lấy tiền của anh rồi, còn có thể để ý sao? Trước giờ anh chưa từng nói với cô, trong mối quan hệ bao nuôi này, cô được phép làm gì, không được phép làm gì. Anh cũng chưa từng nói với cô, kết cục sau này của cô có phải cũng sẽ giống với cô gái đó, kỳ hạn ba tháng qua đi, một tấm chi phiếu, chia tay trong vui vẻ.
Kỷ Lăng Nhiễm chỉ biết, anh thích những cô gái ngoan ngoãn.
Cô chỉ đáp: "Em không để ý"
Hoắc Thường Tầm tức giận đến phì cười: "Kỷ Lăng Nhiễm, con m* nó, em thật đúng là gỗ mục không thể đẽo"
Cô không đáp trả câu nào, vốn đã không biết mắng người, cô lại càng không thể mắng anh, cô nợ anh 450 nghìn, chỉ mới dành dụm được hơn 7 nghìn thôi.
Hoắc Thường Tầm mất kiên nhẫn: "Nói chuyện đi."
Lục Khởi Đông nhìn thấy chuyện có vẻ không ổn, nhanh chóng bước đến:
"Một chút chuyện nhỏ thôi, sao lại cãi nhau thế này?"
Cô gái đó cũng bước đến, vẫn còn đang khóc.
Kỷ Lăng Nhiễm không nỡ nhìn thấy cô ấy khóc, cảm thấy rất khó chịu, bèn hất tay của Hoắc Thường Tầm ra, trở về phòng trước. Cô vừa đi, Hoắc Thường Tầm lập tức sa sầm mặt lại.
Lục Khởi Đông đẩy anh một cái: "Ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau đi dỗ dành tổ tông của cậu đi."
Hai tay Hoắc Thường Tầm cho vào túi, đứng yên không nhúc nhích: "Cậu từng nhìn thấy tôi dỗ dành phụ nữ sao"
"Từng nhìn thấy rồi."
Lục Khởi Đông vừa mở miệng, kịch đã chuẩn bị xong xuôi, anh ta học lại ngữ khí lúc dỗ dành người ta của Hoắc Thường Tầm: "Em đừng tức giận, đều là chuyện của trước đây rồi, sau này anh sẽ không như vậy nữa, đừng giận mà?"
Cô gái nghe vậy, càng khóc dữ dội hơn nữa.
Trước giờ Hoắc Thường Tầm chưa từng dỗ dành người khác, đều là người khác dỗ anh ta.
Hoắc Thường Tầm khẽ l.i.ế.m răng, nói: "Ông đây mà còn dỗ dành cô ta thì là cháu cậu" Anh cung phụng cô như tổ tông, còn cô thì chẳng thèm ghen dù chỉ một chút, dựa vào cái gì mà muốn anh phải dỗ dành.
Chưa đến 5 phút sau...
Hoắc Thường Tầm bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, uống hết cả một ly rượu mạnh, rồi rút hai tờ khăn giấy, ngồi xổm xuống lau mắt cá chân cho Kỷ Lăng Nhiễm: "Được rồi, đừng cãi nhau với anh nữa."
Anh kéo tấm chăn nhỏ đắp lên chân cô, sau đó lấy một ly rượu: "Anh mua đàn cổ tranh cho em, có được không? Chẳng phải em thích sao? Anh mua cho em mười cây."
Cô khẽ mím môi.
"Anh đừng uống rượu."
Cô nói: "Cũng đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe"
Hoắc Thường Tầm đặt ly rượu xuống, tắt bật lửa: "Được, nghe theo em hết"
Vừa nãy là ai nói đấy, nếu còn dỗ dành nữa thì là cháu tôi?
Lục Khởi Đông: Cháu trai, cháu giỏi quá cơ!
Tiệc sinh nhật đã qua một nửa, Lâm Oanh Trầm mới đến, vừa đúng lúc gặp Tề Tùng từ nhà vệ sinh trở về: "Sao bây giờ cậu mới đến?"
Tề Tùng là em gái của Tề Tiểu Tam, là bạn học của Lâm Oanh Trầm, trước giờ hai người quan hệ rất tốt, chuyện gì cũng tâm sự với nhau.
Trong tay Lâm Oanh Trầm xách chiếc túi: "Có chút chuyện."
"Mọi người đều đến cả rồi, chỉ thiếu mỗi cậu thôi." Tề Tùng kéo cô vào.
Cô ta lắc đầu, đưa túi giấy trong tay cho Tề Tùng, nói: "Mình không vào đâu, cậu giúp mình đưa quà cho Đông Tử nhé."
"Sao thế?"
Cô ta không nói gì.
Tề Tùng cũng đoán được một chút, thử hỏi dò: "Có phải do Dung Lịch không?"
Thật ra Dung Lịch và đời thứ hai đời thứ ba trong nhà lớn tụ họp không nhiều, quan hệ không thân thiết cũng không xa cách. Nếu như không phải vì
Hoắc Thường Tầm và Lục Khởi Đông đứng ra tổ chức, bình thường anh sẽ không lộ diện. Nhưng gần đây, dường như chỉ cần là Hoắc Thường Tầm và Lục Khởi Đông mời, đều không gọi Lâm Oanh Trầm.
Cô cười khổ: "Anh ấy không muốn gặp mình"
Vậy ra đây là ý của Dung Lịch.
Bạn tốt Tề Tùng bất bình thay cô: "Sao anh ấy có thể như vậy chứ, nói thế nào thì mọi người cũng là bạn bè bao nhiêu năm rồi, có cần vì một cô gái mà làm mọi người khó xử như thế không?"
Lâm Oanh Trầm bật cười, dáng vẻ bất lực.
Tề Tùng và Dung Lịch không thân thiết lắm, nhưng tên của Dung Lịch luôn được các trưởng bối ở nhà lớn nhắc đến. Đám bạn của anh cô cũng vậy, dù có nói người ta cổ lỗ sĩ thế nào đi chăng nữa, trên thực tế vẫn qua lại thân thiết.
Từ chỗ Tề Tiểu Tam, Tề Tùng nghe được không ít chuyện của Dung Lịch:
"Rốt cuộc thì hai người là như thế nào? Mình nghe anh mình nói, Dung Lịch còn xăm cả tên của cậu lên người.."
Không đợi cô nói xong, Lâm Oanh Trầm đã ngắt lời: "Chuyện này không thể nói lung tung được.
Tề Tùng bĩu môi, không nói tiếp nữa.
Lâm Oanh Trầm đưa túi giấy cho cô, nói: "Cậu đưa cho Lục Khởi Đông giúp mình nhé, mình còn có việc, đi trước đây" Nhắn nhủ xong, cô ta vừa xoay người thì nhìn thấy Tiêu Kinh Hòa.
Ánh mắt của đối phương khẽ lướt qua, giống như không nhìn thấy cô ta vậy.
Lúc lướt qua vai, Lâm Oanh Trầm đột nhiên lên tiếng: "Kịch bản "Đế Hậu" là tác phẩm của Dung Lịch thời niên thiếu."
Cô ta khẽ dừng lại một lúc: "Sau khi viết xong bản thảo, anh ấy đi khám bác sĩ tâm lý mất một quãng thời gian rất dài"
Tiêu Kinh Hòa dừng bước.
Lâm Oanh Trầm nghiêng đầu nhìn cô: "Anh ấy chưa từng nói những điều này với cô sao?"
Tiêu Kinh Hòa thu ánh mắt lại, khẽ mím môi.
Lâm Oanh Trầm như xác định được: "Nhìn vẻ mặt của cô thì có lẽ anh ấy không nói."
Cô ta mỉm cười, rồi thu nụ cười lại, khóe miệng khẽ cong lên che giấu sự châm biếm khó phát hiện được: "Cô thật sự không hiểu anh ấy chút nào."
Tiêu Kinh Hòa thổi tóc mái đang che đi đôi mắt của mình, quay đầu sang, nói:
"Cô muốn nói rằng cô rất hiểu anh ấy sao?"
Lâm Oanh Trầm không phủ nhận.
Bàn tay của Tiêu Kinh Hòa cho vào túi, ánh mắt lạnh lùng: "Có tác dụng gì chứ, anh ấy vẫn không thích cô"
Cô không nói gì nữa, đẩy cửa đi vào phòng, gọi một tiếng Dung Lịch.
Dung Lịch trông thấy cô trở về, lập tức đứng lên nắm tay cô.
10 giờ tối, về đến nhà, vừa đóng cửa lại, cô đã đứng yên không nhúc nhích.
Dung Lịch bật đèn, mượn ánh sáng của đèn nhìn vào mắt cô: "Em sao thế?
Không vui à?" Dọc đường đi cô không nói chuyện nhiều.
Tiêu Kinh Hòa lùi về sau một bước, tựa vào tủ giày, khẽ ngước cằm lên nhìn anh: "Dung Lịch, anh cởi quần áo ra đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]