Diễn kịch phải diễn cho tròn vai nên Ninh Dã tạm thời ở lại bệnh viện.
Chiều hôm đó anh bạn quốc dân Đào Hoan Hoan gọi điện tới chia buồn một lát, hỏi cậu đã tàn phế chưa rồi tiện đường nhắc nhở: "Cậu Ninh này, ông giáo sư nói, nếu cậu còn không chịu tới trường thì không cần tới nữa"
Tính ra Ninh Dã đã trốn học mấy ngày liền rôi.
Cậu ta vẫn không chút mặn mà: ""
Á à cái đồ giả vờ!
Răng của Đào Hoan Hoan đã không bị lọt gió nữa: "Thế thôi ấy à?"
Ninh Dã không nóng không lạnh hỏi ngược lại: "Thế không thì sao?"
Hê, cậu chủ Ninh cũng cứng quá nhỉ. Đào Hoan Hoan nằm sấp trên giường trong kí túc xá, miệng ngậm que tăm: "Cậu không sợ bị đuổi thật à?"
Ninh Dã hừ một câu: "Huy chương vàng cuộc thi sinh viên kiểu mẫu toàn quốc đấy"
Đuổi học à? Có nỡ đuổi không?
Đậu má!
Bố già đây rồi!
Đào Hoan Hoan không hiểu, cùng là 9 năm nghĩa vụ, cùng thức xuyên đêm, cùng ăn mỳ còn muốn thêm thịt, mà tại sao lại khác nhau thế? Cậu ta ít nhất còn biết xắn quần lên lội trước mỗi kỳ thi, nhưng Ninh Dã thì sao? Không ngủ thì trốn học, trước giờ chưa từng học hành gì, người như vậy sao lại có thể trở thành trụ cột của Đại học Đế Đô vậy?
Cậu ta có cảm thán ông trời không công bằng thì vẫn mặt dày chạy tới ôm đùi trụ cột, động tác chạy rất chân chó: "Thần học, mình nguyện gay vì cậu"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716755/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.