Trong lúc Tiêu Trường Sơn đang không biết làm thế nào thì trợ lý mách cho ông ta một đường, bảo ông ta thể hiện thành ý với bên đó.
Chiều tối, Tiêu Kinh Hòa vừa kết thúc nhiệm vụ cứu hộ thì nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ.
"Alo."
Đối phương hỏi: "Là cô Tiêu Kinh Hòa đúng không ạ?"
"Vâng"
"Tôi là quản lý của chùa Đài Thiền, là thế này, hôm nay ba cô đã đến đây lấy một món đồ ký gửi trong phúc vị của mẹ cô. Vì là đồ quý giá phải bảo quản đặc biệt nên chúng tôi cần phải xác nhận lại với cô"
Ánh mắt Tiêu Kinh Hòa lập tức lạnh đi: "Ông ta lấy gì đi?"
"Một bức tranh ạ."
Mẹ cô không được thổ táng, tro cốt của bà được gửi ở chùa Đài Thiền. Vì hồi còn sống mẹ cô rất thích hoa mai, cho nên ông ngoại đã vẽ một bức tranh hoa mai trong tuyết, gửi cùng tro cốt của mẹ cô. Đó là bức tranh cuối cùng của ông.
Không ngờ Tiêu Trường Sơn lại để ý đến bức tranh đó.
Sau khi ngắt điện thoại, cô gọi cho Tiêu Trường Sơn nhưng ông ta không bắt máy. Chắc ông ta biết ý định của cô nên cô gọi thế nào cũng không được, cô đành gọi cho Triệu Nguyệt Doanh.
"Tiêu Trường Sơn ở đâu?"
Triệu Nguyệt Doanh không trả lời.
Cô mất kiên nhẫn: "Tôi hỏi bà, ông ta đang ở đâu?"
Vì chuyện của Tiêu Nhược nên Triệu Nguyệt Doanh hơi sợ cô. Bà ta ngập ngừng rồi mới nói: "Ông ấy đi tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716744/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.